
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341191
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1191 lượt.
hỏe không thôi.”
“Tôi rất khỏe, cảm ơn anh.”
“Cô đừng giả dối như thế được không! Một câu anh Tưởng hai câu anh Tưởng, anh tôi cũng sắp một mất một còn với anh cô rồi còn gì, sao hả, cô có muốn chuyện này xí xóa cho qua không?”
“Mạng người to bằng trời, không phải tùy tiện một câu là xí xóa được, mà có xí xóa thì sao chứ? Vả lại chuyện của anh trai tôi, xưa nay chưa bao giờ tôi hỏi đến, anh Tưởng, nếu không có việc gì, tôi gác máy trước đây, tôi còn phải làm luận văn…”
“Đừng làm trò nữa, Chu Tiểu Manh, chúng ta nói trắng ra với nhau đi. Con người anh cô quá đa nghi, không chịu nghe điện thoại của tôi nữa, nhờ cô nói hộ với anh ta, nợ hôm rằm trả xong rồi, nhưng mùng một vẫn còn thiếu đấy, bảo anh ta đừng có quên!”
Chu Tiểu Manh còn đang ngây người ra, Tưởng Trạch đã tắt máy. Cô thầm nghi hoặc, đành gọi lại cho Tiểu Quang, kể chuyện Tưởng Trạch gọi điện cho mình, không ngờ Tiểu Quang hết sức căng thẳng, vội nói ngay: “Cô ở nguyên trong nhà đừng đi đâu cả, tôi về ngay bây giờ.”
Tiểu Quang chạy về, cũng không nói gì với Chu Tiểu Manh, chỉ đưa cho cô một cái túi màu đen, dặn: “Cô cầm thứ này mà phòng thân.”
Toàn thân Chu Tiểu Manh lạnh toát, cô không mở túi ra, chỉ truy hỏi Tiểu Quang: “Anh tôi sao rồi?”
“Anh Mười giờ rất an toàn.” Tiểu Quang ngừng lại giây lát, rồi tiếp: “Cô hai đừng nghe điện thoại của Tưởng Trạch nữa.”
“Tưởng Trạch làm sao?”
Tiểu Quang hơi ngần ngừ. Nhưng vẫn nói cho cô biết: “Vốn anh Mười đã bàn trước với Tưởng Trạch, đợi khi Tôn Lăng Hy ra ngoài sẽ cho cô ta cơ hội đi gặp Tưởng Khánh Thành hòng dụ rắn rời hang, xem xem rốt cuộc bọn chúng có thể giở trò gì. Nhưng không ngờ Tôn Lăng Hy lại chết. Anh Mười ban đầu cho rằng Tưởng Khánh Thành phát hiện ra sơ hở nên giết Tôn Lăng Hy giệt khẩu, hôm nay mới biết hóa ra là Tưởng Trạch làm. Con người này, lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm, cả chị dâu cùng đứa cháu của mình mà hắn cũng dìm chết được. Tưởng Khánh Thành hiện giờ chắc cũng khó giữ nổi mình, nhà họ Tưởng sớm muộn gì cũng lọt vào tay Tưởng Trạch kia thôi, chuyện về sau này lại càng khó nói trước được.”
Chu Tiểu Manh cảm giác như sấm nổ giữa trời quang, hết đợt này đến đợt khác rền vang ngay trên đỉnh đầu mình, liền căn vặn: “Tưởng Trạch nói thế là có ý gì? Cái này mà mùng một với ngày rằm?”
“Ban đầu anh Mười nhận lời với hắn, nếu có thể kéo Tưởng Khánh Thành xuống ngựa, thì anh Mười và hắn ta nước sông không phạm nước giếng, từ nay tuyệt đối không bước qua ranh giới đến phía Tây thành phố, ngoài ra còn giới thiệu các ông chủ ở Myanmar cho hắn quen biết, giao hết nguồn hàng trong tay hắn. Không ngờ Tưởng Trạch này tham vọng quá lớn, không chỉ muốn lấy Tưởng Khánh Thành ra khỏi vị trí cầm đầu, mà còn muốn diệt cỏ tận gốc, tự mình lên làm ông chủ. Những việc anh Mười hứa với hắn lúc đầu thực ra đều đã làm cả, chỉ có một việc anh không nhận lời hắn. Không ngờ Tưởng Trạch vẫn không chịu buông bỏ.”
Chu Tiểu Manh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Quang lại thoáng do dự giây lát, rồi đáp: “Tưởng Trạch nói, hắn ta tin lời anh Mười, nhưng hắn bỏ nhiều công sức, anh Mười cũng phải bày tỏ chút thành ý, gả cô cho hắn. Anh Mười không chấp nhận, bảo là nhà họ Tưởng bọn hắn đến anh em còn trở mặt với nhau, làm thông gia cũng chẳng thể tin cậy được, huống hồ người em gái này lại không phải máu mủ nhà họ Chu, chẳng có ý nghĩa gì. Lúc ấy Tưởng Trạch chỉ cười cười, chẳng ngờ hôm nay hắn lại nhắc đến chuyện này. Tôi cảm thấy, hắn không phải thật lòng muốn kết thông gia…”
Nửa câu sau khỏi cần nói nữa, Chu Tiểu Manh cúi đầu nắm chặt cái túi màu đen kia. Tiểu Quang nói tiếp: “Anh Mười hối hận lắm, nói Tôn Lăng Hy chắc chắn không phải người của Tưởng Khánh Thành, mà mười phần có đến tám là người của Tưởng Trạch, lẽ ra không nên đưa cô ta về nhà, nhất định cô ta đã nhìn ra được gì đó, đem nói lại với Tưởng Trạch. Tưởng Trạch giết cô ta, một là để diệt khẩu, hai là để hạ chiến thư với anh Mười… hắn có thể giết Tôn Lăng Hy, thì cũng có thể đụng đến cô…”
Chu Tiểu Manh cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, đoạn ngẩng đầu lên, chậm rãi nhoẻn miệng cười: “Anh nói với anh tôi, yên tâm đi, tôi không phải là Tôn Lăng Hy, Tưởng Trạch muốn đụng đến tôi cũng không dễ như vậy đâu. Anh ấy ở chỗ nào, tôi sẽ ở chỗ đó. Dù gì tôi cũng không để anh ấy chết trước tôi đâu.”
Tiểu Quang hoàn toàn hờ hững, tựa như không nghe thấy câu nói cổ quái kia của cô. Anh ta chỉ cầm chiếc túi lên, đổ các thứ bên trong ra, sau đó lần lượt dặn dò Chu Tiểu Manh cách thức sử dụng, rồi lại nói cho cô biết trong nhà họ Chu còn giấu vũ khí ở những chỗ nào, khi cần kíp có thể lấy ra để cấp cứu. Những chuyện này, trước đây Chu Tiểu Manh không hề hay biết, có điều, bây giờ biết rồi cô cũng không lấy làm bất ngờ. Chu Diễn Chiếu là người cẩn trọng, sóng lớn ập đến, anh ta nhất định sẽ thu buồm lại từ trước, sau đó điều khiển con tàu xông thẳng lên đỉnh ngọn sóng.
Cô sẽ không đặt mình vào chốn hiểm nguy, bởi vì cô không muốn liên lụy tới anh ta.
Chu Diễn Chiếu như thường lệ vẫn về nhà rất muộn, hành lang tầng hai tĩnh lặng