
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341198
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1198 lượt.
không vững. Cô mượn đà cú nhảy ấy vòng tay ôm cổ anh ta, áp mặt lên lưng, miệng thì thầm: “Đừng đuổi em đi.”
“Anh đã nói với đại ca rồi, anh ấy sẽ bảo cậu Năm ra sân bay đón em, em ở đó mười ngày nửa tháng, cùng lắm là một tháng, rồi trở về.”
“Muốn đi thì cùng đi.”
“Nghe lời.”
“Tại sao anh cứ muốn đuổi em đi thế?”
“Qua đận này rồi em trở về.” Anh ta nói: “Đợi qua đợt này là ổn rồi.”
“Anh hết tín nhiệm rồi.” Giọng Chu Tiểu Manh vẫn rất thoải mái, nhưng không che giấu nổi nỗi thê lương trong ngữ điệu: “Lần trước anh bảo em đợi, anh chẳng bao giờ quay lại cả.”
Chu Diễn Chiếu thoáng trầm mặc, rồi nói: “Nhưng về sau chúng ta vẫn ở chung mà.”
“Sau đấy không tính.” Chu Tiểu Manh nói: “Hai năm nay, đều không tính.” Cô ngừng lại một chút, đoạn tiếp lời: “Anh yên tâm, ngộ nhỡ em thực sự lọt vào tay người khác, em tuyệt đối không để anh khó xử đâu.”
Chu Diễn Chiếu không trả lời, anh ta lấy quần áo đi tắm. Chu Tiểu Manh ra giường nằm đợi anh ta, đợi mãi đợi mãi cũng không thấy quay lại, rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Chu Tiểu Manh ngủ giấc này rất sâu, Chu Diễn Chiếu đi lúc nào cũng chẳng biết, mãi đến tận trưa cô mới tỉnh giấc, không hiểu mơ thấy gì mà mồ hôi lạnh đột ngột vã ra đầm đìa khắp người, ngồi dậy mới biết thì ra không phải đang ngủ trên giường mình. Phòng Chu Diễn Chiếu hết sức yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng chiếc đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường đang chạy.
Anh ta đi mà không đeo đồng hồ. Chu Tiểu Manh nhớ ngày nào anh ta cũng đeo chiếc đồng hồ này. Mặc dù đàn ông xem trọng chuyện trong trường hợp thế nào thì mặc quần áo thế nào phối với đồng hồ đeo tay kiểu nào, nhưng Chu Diễn Chiếu lại không có thói quen ấy, vì vậy trên tay lúc nào cũng chỉ đeo chiếc đồng hồ này.
Chu Tiểu Manh cầm chiếc đồng hồ ấy lên lắc lắc, nghe nó chạy “tích tắc”, liền tiện tay đeo vào cổ tay mình. Dây đồng hồ quá dài, mặc dù cô đã cài vào, nhưng vẫn rất dễ dàng trượt qua trượt lại trên cổ tay. Sau khi về phòng mình tắm gội, Chu Tiểu Manh liền xuống kho tìm dụng cụ, đục lỗ lại cho dây da, cô loay hoay hồi lâu, đục thêm mấy lỗ, cuối cùng dây đồng hồ cũng có thể quấn thêm một vòng nữa, tuy trông hơi xấu, nhưng coi như vừa tay.
Cô xử lý xong chiếc đồng hồ, thấy trên điện thoại có mấy cuộc gọi lỡ, toàn bộ đều là của Tưởng Trạch.
Chu Tiểu Manh không quan tâm, nhưng một lúc sau, điện thoại “tút” một tiếng, có tin nhắn đến, vẫn là Tưởng Trạch, lại chỉ có ba chữ “nghe điện thoại”, ngắn gọn dứt khoát, tựa như đã định sẵn một âm mưu.
Ngay sau đó, điện thoại đổ chuông, cái tên chớp nháy trên màn hình chính là Tưởng Trạch. Chu Tiểu Manh đắn đo khoảng hai giây, rồi vẫn bắt máy. Điện thoại vừa thông, tiếng cười của Tưởng Trạch liền vang lên: “Cô hai, tôi còn tưởng cô cũng giống anh trai mình, cho số điện thoại của tôi vào blacklist rồi chứ.”
“Anh Tưởng có gì thì nói thẳng đi.”
“Được, tôi cũng hiểu cô hai là người dứt khoát, bây giờ tôi đang ở trong bệnh viện, cô có muốn đến không?”
Chu Tiểu Manh biết rõ đáp án, nhưng vẫn không thể không hỏi: “Bệnh viện nào?”
“Cô nói xem? Khí sắc của bác gái cũng tốt lắm, chà, Chu Tiểu Manh, anh trai cô tử tế với mẹ cô quá, tiền viện phí hàng tháng cao như vậy mà xưa nay chưa khất nợ lần nào.”
Chu Tiểu Manh cười gằn: “Liên quan gì đến anh ấy? Đó là tiền tôi tự kiếm.”
“Chậc chậc, Chu Tiểu Manh, chúng ta đừng vòng vo nữa, anh trai cô ức hiếp người quá đáng, tôi cũng đành phải đi bước nào hay bước ấy thôi. Rốt cuộc cô đến hay không đến?”
Chu Tiểu Manh dập máy, mặc dù đang thở dốc, nhưng đầu óc cô vẫn hết sức tỉnh táo. Đầu tiên cô kiểm tra vũ khí, sau đó thay quần áo, cố ý cầm theo một chiếc túi mua hàng dày bịch, bỏ đồ đạc vào trong, rồi thay giày đi ra ngoài. Vừa ra đến sân, không ngờ Tiểu Quang đang đứng bên ngoài, Chu Tiểu Manh không đề phòng, liền bị gã ta trông thấy. Gã hỏi: “Cô hai đi đâu vậy?”
“Tôi đi thăm mẹ.”
Tiểu Quang mặt không đổi sắc, nói: “Mấy hôm nay tình hình không được ổn lắm, đừng ra ngoài, đợi vài hôm nữa hẵng đi.”
“Tôi không yên tâm.”
“Vậy tôi đi với cô.”
“Tôi đi một mình cũng được.”
Tiểu Quang nói: “Đưa túi cô cho tôi.”
Chu Tiểu Manh không nhúc nhích, Tiểu Quang đứng đó chìa tay ra, cũng không nhúc nhích, nhưng đã đứng chắn hoàn toàn đường đi của cô, cô hết cách, đành dằn dỗi ném cái túi vào tay anh ta.
Tiểu Quang không mở túi ra, chỉ cầm trên tay ngẫm nghĩ gì đó, rồi nói: “Cô hai tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng thêm phiền phức cho anh Mười nữa.”
Chu Tiểu Manh mỉa mai: “Phải đấy, tôi không thêm phiền phức cho anh ấy, mẹ tôi mà chết thì vừa khéo hợp ý anh ấy còn gì.”
Tiểu Quang không chút động lòng trước lời châm chọc ấy, ngược lại còn lùi một bước, nói: “Cô hai vào trong nhà đi.”
Chu Tiểu Manh biết động thủ cũng không xông qua được, đành quay vào nhà. Cô lên lầu đóng cửa lại, gọi điện cho Tưởng Trạch hỏi: “Anh muốn gì?”
Tưởng Trạch bật cười khe khẽ, tiếng cười nghe rất vui vẻ: “Cô là người thông mình, sao cứ giả ngốc làm gì?”
“Nói vào trọng tâm đi.”
“T