
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341178
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1178 lượt.
cùng mới phát hiện hóa ra không phải ảo giác, mà là điện thoại nãy giờ vẫn rung lên bần bật.
Cô căn bản không nhìn rõ là ai gọi tới, lái xe đến trước cổng chào của phố Chợ Bánh, vứt ô tô lại đó, rồi nắm chặt vết thương trên cổ tay, xông vào con ngõ đan xen chằng chịt.
Tiểu Quang vẫn giấu một chiếc xe ở phố Chợ Bánh, cô tìm thấy chiếc mô tô ấy bên dưới mái hiên, gã ta giấu chìa khóa bên dưới chậu hoa trồng hành ở bệ cửa sổ căn gác cũ, thò tay vào mò thấy luôn. Cô biết lái xe là do ngày xưa Chu Diễn Chiếu lén lút dạy cho, bộ ly hợp ở đâu, ga ở đâu, phanh xe thế nào… năm đó cô chỉ chạy một vòng nhỏ đã làm anh ta hoảng hồn không cho cô lái nữa, bảo là quá nguy hiểm.
Chu Tiểu Manh nổ máy suôn sẻ, động cơ xe nổ vang, nhà bên cạnh có người mở cửa sổ ra, nhìn thấy cô liền kêu toáng lên, nhưng cô đã phóng xe xuyên qua con ngõ chật hẹp lao vút đi rồi.
Cô không có mũ bảo hiểm, bị gió thổi tung từng sợi tóc quất vào mặt vừa đau vừa ngứa. Giờ đang là cao điểm tắc đường trong khu nội thành, cô cưỡi xe máy xuyên qua dòng xe cộ như con thoi. Rốt cuộc, trước khi trời tối cô cũng lên được đỉnh núi, từ đằng xa đã trông thấy trong đình hóng mát không một bóng người, cô thậm chí chẳng còn sức lực chống xe nữa, gần như ngã lăn ra đất, chỉ nghe chiếc xe “ầm” một tiếng, đổ vật ra bên cạnh.
Cô không còn sức đứng lên, máu đã thấm ra ướt sũng cả nửa vạt áo, còn vấy cả lên mặt. Vừa rồi phóng xe nhanh quá, máu bị gió thổi bắn lên mặt cô, ấm nóng như mưa bụi. Cô vùng vẫy một hồi, cuối cùng, có người đỡ cô dậy từ phía sau, dường như thở dài cảm thán: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Cô nhận ra giọng Tưởng Trạch, có điều, lúc này cô đã chẳng còn hơi sức mà giết người nữa, đành mặc cho hắn nửa dìu nửa bế, đỡ cô ngồi xuống một bên. Cô muốn cười, nhưng chỉ hơi nhếch khóe miệng, nghiêng mặt nhìn đối phương hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
“Trong bệnh viện.” Tưởng Trạch vẻ rất phong độ, giúp cô ấn chặt vết thương trên cổ tay: “Cô cũng đến bệnh viện đi, xem ra vết cắt rất sâu, mất máu quá nhiều sẽ chết đó.”
“Tôi khát, có nước không?” Tưởng Trạch vẫy vẫy tay, có người mang tới một chai nước, hắn vặn nắp đưa cho cô. Cô uống một hơi hết hơn nửa, đến nỗi sặc nước ho sù sụ. Tưởng Trạch nói: “Chúng ta đánh cược đi, nếu anh trai cô đến đây trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi sẽ lấy cô. Nếu anh ta không đến, tôi cũng lấy cô.”
“Anh ấy sẽ không đến đâu.” Chu Tiểu Manh nói: “Lúc tôi chạy ra thì đã biết, anh ấy sẽ không đến. Nếu tôi ngoan ngoãn trốn trong nhà, anh ấy sẽ để tôi bình yên vô sự, còn nếu tôi xông ra thì sống hay chết đều phải dựa vào chính mình thôi.”
Tưởng Trạch tỏ vẻ hết sức chân thành: “Cũng chưa chắc đâu, cô đừng bi quan quá. Theo tôi thấy, cô rất quan trọng, nói không chừng anh ta sẽ đến đây ngay bây giờ cũng nên.”
“Có chuyện này làm tôi tò mò.” Chu Tiểu Manh lại uống một ngụm nước, bộ dạng sảng khoái như thể vừa uống rượu, cô hỏi: “Tại sao anh khẳng định là tôi sẽ đến?”
“Rất dễ hiểu.” Tưởng Trạch nói: “Cô thấy đấy, mẹ cô nằm trong bệnh viện, mỗi tháng anh trai cô bỏ ra một khoản tiền thuốc men lớn như thế, chính là để giữ cho bà ta chút hơi tàn, vậy mà xảy ra chuyện lớn như thế, trong bệnh viện thậm chí còn không bố trí lấy một tên vệ sĩ. Rất bất thường đúng không? Kỳ thực anh ta đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng cô sẽ không vì mẹ mình mà rời bỏ anh ta.”
Hắn nói hơi ngắc ngữ, Chu Tiểu Manh mất máu quá nhiều, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, ôm lấy chai nước không ngừng uống. Tưởng Trạch lại tiếp lời: “Cô đến là tôi yên tâm, cô xem, Chu Diễn Chiếu thua là cái chắc.”
“Anh ấy không thua.” Chu Tiểu Manh gượng cười. “Chỉ cần anh ấy không đến, anh ấy sẽ thắng.”
Tưởng Trạch rất trầm tĩnh, cười cười nói: “Vậy chúng ta cứ đợi xem.”
Vầng dương cuối cùng cũng chìm xuống dưới đường chân trời, bầu không tối dần, gió lớn trên núi làm cây cối xào xạc, tựa như có ai đang khóc than. Chu Tiểu Manh ngẩn ngơ một hồi, nằm sấp trên ghế đá băng lạnh, máu vẫn không ngừng chảy, nhưng cô cũng chẳng buồn để ý đến. Dường như cô vừa thiếp đi một lúc, kỳ thực là bị ngất xỉu, cuối cùng được Tưởng Trạch ấn vào nhân trung cho tỉnh lại, hắn chau mày nói: “Cô muốn chết thì đợi khi nào Chu Diễn Chiếu đến hãy chết.”
“Anh ấy không đến đâu.” Cả người Chu Tiểu Manh run lên, có lẽ vì mất máu quá nhiều, cũng có lẽ vì lạnh, cô mê mê man man, chỉ muốn nằm gục xuống lăn ra ngủ.
Dưới chân núi có ánh đèn xe sáng lấp lóa, men theo con đường ngoằn ngoèo chạy lên, Tưởng Trạch phấn chấn: “Cô nhìn kìa, không phải đã đến rồi sao.” Hắn nhìn đồng hồ, nói: “Hai tiếng… xem ra anh trai cô do dự cũng khá lâu, bây giờ mới lên núi.”
Chiếc xe ấy quả nhiên là xe của Chu Diễn Chiếu, nó dừng lại ở phía xa, đèn pin ở xung quanh chiếu lên sáng choang, nhưng trên xe trừ lái xe ra thì chỉ có Tiểu Quang. Gã ta giơ cao hai tay xuống xe, ra hiệu mình không mang theo vũ khí. Tưởng Trạch đã ẩn mình trong chỗ tối, có người quát hỏi: “Chu Diễn Chiếu đâu?”
“Anh Mười bảo tôi mang câu này tới nói cho cô hai.” Tiểu Quang vẫn trấn định như thường, trên cổ gã quấn băng trắng, hẳn là lúc đấ