
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134830
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/830 lượt.
gian nên cố gắng vẽ nhanh một chút, tới lúc vẽ xong hoàn chỉnh bức tranh, mấy người bác không khỏi đập bàn lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, điều đáng tiếc chính là vẽ hơi vội, tuy nhiên vẫn là một tác phẩm xuất sắc đáng để cất giữ,” bác căn dặn cô một cách rất tự nhiên, “Cô Thời Nghi, đừng quên lạc khoản, bức họa này ta nhất định sẽ cất thật kĩ.”
(Lạc khoản: Thường là đóng dấu hoặc kí tên)
Cô gật đầu, cầm bút lần nữa để viết lên tên của mình.
Chẳng ngờ vừa muốn hạ bút xuống, mấy người bác đó bỗng nhiên lại có hứng thú, hỏi cô có để ý không khi phối với thơ của ông? Thời Nghi đương nhiên sẽ không để bụng, người bác nhận lấy bút, viết hai dòng thơ một cách lưu loát nhưng vẫn tôn trọng người vẽ, không chịu để lại tên của mình.
Con dâu đích tôn tương lai của nhà Châu Sinh có tài nghệ vẽ tranh như vậy đều vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Bề trên và những người có quan hệ lâu đời với nhà Châu Sinh tại đó đều vì người bác đức cao vọng trọng này mà có cái nhìn khác đối với Thời Nghi, thậm chí còn nói đùa, nói mấy ngày nữa muốn đích thân đến nhà xin tranh. Cô không giỏi xã giao nên càng khó đối đáp với nhiều người có nhiều ngữ khí và vẻ mặt khác nhau trong nhà anh, cuối cùng cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt, cô liên tục nhìn Châu Sinh Thần, dùng ánh mắt cầu cứu anh.
Anh dường như cảm thấy thú vị, nhưng thấy cô đáng thương như vậy nên tìm một cái cớ để đem cô rời khỏi đó trước.
Sau khi ngồi lên xe, anh nhớ lại bức họa đó của cô, còn có cô rõ ràng được người khác tán tụng nhưng trên mặt lại có vẻ mặt bất an, anh không nhịn nổi cười, nhìn sang người ngồi bên cạnh mình.
Thời Nghi đã phát hiện ra, bất mãn lẩm bẩm: “Đừng có cười em nữa.”
“Rất thú vị,” Anh cười, “rõ ràng là em vẽ rất đẹp nhưng lại cảm thấy có vẻ mặt rất mất mặt, rất thú vị.”
“Anh cũng cảm thấy đẹp sao?” Cô nhìn anh.
“Cực kì đẹp, quốc họa của em học theo thầy nào?”
Cô sửng sốt nhưng nhanh chóng che giấu đi: “Không có thầy, chỉ là có người đã tặng em một số quyển tranh, em thấy thích liền nhốt mình trong phòng tự luyện, coi như là giết thời gian.”
Anh kinh ngạc không chút che giấu.
“Có phải em có tài năng thiên bẩm không?” Cô tiếp tục đánh lạc hướng.
Anh lắc đầu cảm thán: “Chỉ có thể dùng tài năng thiên bẩm để giải thích rồi.”
Cô cười, mười năm một lòng học vẽ, việc giỏi nhất đó chính là vẽ hoa sen.
Còn anh chính là hoa sen.
Trở lại biệt thự cổ cũng chính là lúc mặt trời chiếu gay gắt nhất sau buổi trưa, Châu Sinh Thần để cô về phòng thay quần áo, còn anh thì ngồi trong thư phòng trên lầu hai làm những công việc cuối cùng của hạng mục giao lưu Tây An. Thời Nghi dựa theo lời dặn dò của anh, thay quần áo thể thao rồi đi ra, lúc đi ra thấy anh đang nghe điện thoại, nội dung nói chuyện cô hoàn toàn nghe không hiểu.
Chỉ có điều lúc kết thúc cuộc gọi, bỗng nhiên đưa cho cô nói là Hà Thiện muốn nói tạm biệt với cô.
Thời Nghi nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói của Hà Thiện có phần vui mừng, vừa có phần căng thăng: “Chuyện đó… Thời Nghi… Không đúng, bây giờ phải gọi là cô rồi.” Cô ừ, lẳng lặng nhìn Châu Sinh Thần, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
(Vì Hà Thiện gọi Châu Sinh Thần là thầy nên vợ thầy đương nhiên phải gọi là cô ^^)
“Đúng là đáng tiếc mà, thầy Châu Sinh bỗng nhiên đi mất, nhưng một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, vì thế côThời Nghi cũng là cô của chúng em cả đời, ” Hà Thiện cười hì hì, “Cô biết không? Thầy Châu Sinh chính là thần tượng của chúng em đấy ạ, kiểu nhà khoa học nhìn có vẻ dường như cả đời sẽ không lấy vợ sinh con, chúng em đều cảm thấy nếu thầy kết hôn thì rất kì quái. Nhưng nghĩ đến cô chúng em lại cảm thấy thực sự cực kì hợp với nhau, tài tử giai nhân, đây chính là tài tử giai nhân cấp cao nhất đấy. ”
Hà Thiện tiếp tục lảm nhảm.
Cô nghe không khỏi buồn cười.
Châu Sinh Thần thấy cô cười, hào hứng ngồi trước mặt cô nhìn cô nghe điện thoại.
Thời Nghi dùng khẩu hình nói: Cậu ta nhàm chán quá.
Anh cười, giơ tay vỗ vỗ trán cô.
Động tác rất tự nhiên, tuy nhiên sau khi chạm vào cô lại không muốn rời đi nữa. Chầm chậm trượt từ trán cô xuống, thuận theo khuôn mặt cô chạm vào cánh môi. Thời Nghi bất động, cảm nhận động tác của anh, nhìn vào đôi mắt đen như mực.
Anh nhìn cô bằng con mắt trưng cầu ý kiến.
Thời Nghi im lặng khép mắt lại.
Anh tỉ mỉ nhìn cô một lát.
Lúc nhỏ có học thuộc Lã Thị Xuân Thu, trong đó từng nói: “Mỹ mạn hạo xỉ, trịnh vệ chi âm, vụ dĩ tự nhạc”.
(Ý cả câu này chính là ham mê nữ sắc, chìm đắm trong sự hưởng thụ quá mức, ham mê hưởng lạc, loại mĩ sắc, âm nhạc này được gọi là “lưỡi rìu tàn phá sinh mệnh.” )
Tuy nhiên thực sự có thể xứng được với bốn từ “Mỹ mạn hạo sỉ” có thể có mấy người chứ.
(Mỹ mạn hạo sỉ chỉ mĩ sắc)
Châu Sinh Thần lặng yên hôn lên môi cô, cũng chẳng quan tâm đến điện thoại đã ngắt chưa. Anh cách cô rất gần, thậm chí có thể nghe thấy tên nhóc Hà Thiện vẫn đang lảm nhảm hết lần lần đến lần khác, nói những câu tài tử giai nhân gì đó, không khỏi khiến anh vừa hôn vừa cười, hơi nhích ra một chút rồi nói và