
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134829
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/829 lượt.
nhận động tác của anh, nhìn vào đôi mắt đen như mực.
Sự yên tĩnh ở đây thật bất ngờ.
Thời Nghi thấy rất may vì tuy mẹ anh muốn cô đi cùng nhưng không hề nói gì nữa. Quả thực Thời Nghi dâng hương một cách thành kính, hai tay chắp vào nhau, quỳ trên tấm đệm quỳ từ lâu đã hằn vết, vái Phật tổ ba vái.
Cô ngẩng đầu lên nhìn tượng Phật đang hơi mỉm cười. Nghe nói người tín và không tín Phật, người thiện và người ác thì tượng Phật trong mắt họ không giống nhau. Vẻ mặt từ bi, thương hại, mỉm cười và nhiều vẻ mặt khác nữa, nhưng trong trí nhớ của cô, Phật tổ mãi mãi đều mỉm cười, trước nay chưa từng thay đổi.
Bỗng nhiên cô nghĩ, tại sao lại phải an bài như vậy.
“Nhìn thấy gì cơ?”
“Ý của em là, anh thấy Phật có dáng vẻ gì?”
Vì câu hỏi của cô mà Châu Sinh Thần thoáng nhìn một lát: “Từ bi.”
Cô nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, không nói gì.
Có một số người cho dù đã quên hết mọi thứ, thay đổi hết cả giọng nói và khuôn mặt nhưng vẫn không thay đổi bản chất.
Trong thoáng chốc có một bóng hình và anh trước mắt trùng nhau, bóng hình đó cũng đã từng nói Thích Ca Mâu Ni từ bỏ vợ con, nhập không môn chính là vì nhân từ với chúng sinh. Cô nhớ rõ nên cô chưa từng trách anh đã từng nói: Không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất.
Châu Sinh Thần phát hiện ra sự im lặng của cô, cúi đầu nhìn: “Sao thế? Lẽ nào không giống với em nhìn thấy?”
“Cũng không giống lắm.”
“Vẻ mặt em nhìn thấy như thế nào?”
“Mỉm cười,” Cô khẽ nói, “nhìn có vẻ như là rất thích em nên luôn mỉm cười.”
Anh kinh ngạc, chợt cười rộ lên.
Ánh mắt từ mắt cô rơi xuống ngón vô danh, ngón tay cô mảnh mai trắng ngần, đeo chiếc nhẫn như này rất đẹp mắt.
Nơi hai người đứng có hàng rào bằng đá trắng sặc sỡ, dường như anh sợ cô bị nắng chiếu vào nên để cô đứng vào chỗ râm mát. Vị trí này rất yên tĩnh, từ đầu đến cuối anh đều nói chuyện cùng cô, giống như sợ cô sẽ nhàm chán vậy. Thực ra trải qua nhiều ngày tiếp xúc với nhau, cô phát hiện ra Châu Sinh Thần có lẽ không thích nói chuyện lắm, đặc biệt là những câu chuyện phiếm không cần thiết.
Duy chỉ khi ở cùng cô mới nghĩ ra một số chuyện để trò chuyện với cô.
Anh đang cố gắng, cô đã nhìn ra, vậy nên cô cũng cam tâm tình nguyện cố gắng vì anh.
Bữa trưa ăn cơm ở nhà hàng dưới chân núi. Châu Văn Hạnh đi tới bên cô khẽ nói, vì mẹ rất tín Phật nên từ nhiều năm trước đã xây dựng nơi này ở đây, chuyên dùng để đón tiếp người nhà và bạn bè của nhà Châu Sinh.
Đồ ăn đương nhiên là cơm chay.
Ăn xong có khách hôm nay tới nghe nói ở đây có cô gái sắp đính hôn với Châu Sinh Thần liền viết một bức chữ ngay tại đó. Châu Sinh Thần cũng không quen người này, ngược lại mẹ anh lại tốt bụng nói cho bọn họ, đây là bạn của bố Châu Sinh Thần, chữ viết ra đáng giá ngàn vàng.
Quà tặng tặng đột nhiên quá nên lúc Thời Nghi nhận quà, phát hiện ra trên người không có quà gì tặng lại.
Cô khẽ hỏi Châu Sinh Thần phải làm sao đây, anh lại không để ý, khẽ trấn an cô. Chuyện tặng chữ tại chỗ thế này không hiếm thấy, cho dù không có quà đáp lại cũng không coi là thất lễ. Cô nghĩ ngợi rồi cười hỏi với ông bác ấy: “Chữ của bác dùng ngàn vàng khó có thể đổi được, tranh của Thời Nghi tuy không sánh bằng nhưng vẫn muốn có thể đáp lễ lại bác, không biết bác có chê không ạ?”
Ngữ khí của cô có phần khách sáo, ông bác đó nghe xong thì cười vui vẻ, lập tức nhường án thư.
Nơi bọn họ nói chuyện là tầng hai của nhà hàng, ban nãy vì để ngắm chữ của ông bác này nên rất nhiều khách nhà Châu Sinh đều đứng dậy ngắm nhìn, lúc này đây lại nghe thấy cháu dâu đích tôn tương lai của nhà Châu Sinh muốn vẽ tranh tại đây nên càng thêm hiếu kì.
Cô gái có gia thế bình thường nhưng lại cực kì xinh đẹp này sẽ có kĩ thuật vẽ tranh như thế nào?
Châu Sinh Thần cũng không ngờ Thời Nghi có thể thản nhiên nói muốn vẽ tranh như vậy.
Anh quá quen thuộc với quá khứ của cô, quen thuộc đến mức có thể nhớ rõ ràng tất cả tên bạn bè, bạn học của cô từ lớp mẫu giáo cho đến đại học. Trong tài liệu chưa từng nói đến cô từng theo thầy nào học vẽ.
Anh đứng bên án thư nhìn cô cầm phút rồi thoáng suy nghĩ.
Trong đầu Thời Nghi hồi tưởng lại những thứ trước kia cô sở trường nhất, những thứ đích thân anh truyền dạy, tĩnh vật anh thích nhất. Thế rồi cô đặt bút một cách rất tự nhiên.
Ban đầu là cỏ lau, một cành cây duy nhất rồi nhiều lá.
Vẽ từng tầng từng lớp không hề dừng lại, giống như đã vẽ trăm nghìn lần, bút pháp thành thạo đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Tới phần rễ cỏ lau, đầu bút của cô hơi ngừng lại, nhúng bút vào nước cho nhạt mực rồi gạt bên cạnh khay cho khô, sau đó đặt bút xuống vẽ một đóa hoa sen. Dần dần trên giấy đã hiện lên một đóa sen mới.
Những người không hiểu chỉ biết bức họa này quả thực rất đẹp.
Chỉ có ông bác và mấy người bạn thân của ông, dần dần từ ý cười khuyến khích của trưởng bối đến tán thưởng, đến cuối cùng chính là sự kinh ngạc không chút che đậy và vẻ mặt tán tụng.
Cô vẽ hoa sen và cây cỏ lau, bút pháp thoải mái uyển chuyển, khí khái có chút lạnh lùng.
Cô sợ mình làm lỡ dở thời