
Tác giả: Liên Tâm
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341222
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1222 lượt.
“Em chẳng ngại nói cho chị biết, người đàn ông đó giấu vợ đến tìm em hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, vì anh ấy, em đã vứt bỏ tất cả. Giờ đây, em chỉ muốn…muốn thế chỗ vợ anh ấy!”.
Đôi nam nữ ở trên ghế sofa đang ôm nhau, hôn nhau. Họ dính chặt lấy nhau không thể tách rời được. Họ đang quấn quýt trước mắt tôi, mồ hôi trên người và làn da dường như cũng bết chặt vào nhau, không thẻ nào tách ra nổi.
Tôi chợt bừng tỉnh, trán toát mồ hôi lạnh, lưng cũng đầm đìa mồ hôi. Tôi ngồi trên giường, nhìn đêm đen dày đặc, lòng vô cùng lo lắng sợ hãi, dường như bị ai đó ném xuống tận đáy biển, không nhìn thấy tia hy vọng gì cả.
Tôi bật đèn bàn, toàn thân run lẩy bẩy.
Di động để trên tủ vẫn đang rung, liên tục kêu vang. Tôi nghe máy, giọng khàn khàn “A lô” một tiếng. Ở đầu dây bên kia, Tần Tử Long cười: “Ở chỗ em mưa có to không?”.
Đầu tôi nặng trình trịch đưatay sờ lên trán, thấy nóng rực, có thể đã bị cảm rồi. Tôi nhìn đồng hồ, vừa đúng một giờ sáng, bất giác hỏi: “Anh gọi điện thoại đến là để hỏi điều này sao?”.
Anh nói không phải, ngừng một lát lại hỏi tôi: “Ngày mai em ly hôn sao?”.
Tôi uể oải “ừ” một tiếng
Giọng nói của anh hơi khàn: “Vậy thì, sau khi ly hôn em có xem xét đến anh không?”. Tôi im lặng, anh nói vẻ kiên quyết: “Anh yêu em”. Ba chữ này chui vào trái tim tôi khiến tôi không thở nổi.
Anh hạ giọng lẩm bẩm: “Anh thật lòng…”.
“Anh đừng nói nữa!”. Tôi vội ngắt lời anh, đầu đau như muốn vỡ tung, cổ họng đau rát: “Em bị cảm rồi!”.
Anh lo lắng nói: “Anh đưa em đến bệnh viện!”.
Tôi lắc đầu, nhíu chặt lông mày: “Không cần đâu, anh đừng phá giấc ngủ của em là được rồi”. Anh nói: “Được!”. Ngừng một lát: “Ốm có nặng không em?”.
Tôi từ từ nói: “Cũng vẫn ổn!”.
Anh dặn dò tôi: “Em đừng có uống thuốc bừa!”.
Tôi “ừ” một tiếng, xương cốt toàn thân dường như sắp tan rã, thực sự không còn chút sinh khí nào.
Anh vẫn dặn dò tỉ mỉ: “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh ngay!”.
Đối với tôi thì nói ngọt ngào như vậy, ngưng đối với người khác, anh là một người vô cùng lạnh lùng và nóng nảy. Đàn ông liệu có phải thực sự có thể thay đổi vì tình yêu hay không?
Cách đối xử khác biệt của anh đối với tôi, cả thế giới có thể nhận ra. Nhưng tôi vẫn lo sợ không yên.
Đã từng một lần rơi vào vũng bùn lầy rồi.
Ai biết được lần này có phải là một vực sau thăm thẳm khác hay không?
Làm người lạ quen thuộc
Tôi tỉnh dậy từ sớm, cơn ác mộng suốt cả một đêm khiến cho tôi thực sự rã rời, tôi uống bừa hai viên thuốc cảm, ngẩn cả người ngồi trên sofa.
Đầu vẫn đau nhức vô cùng như thể có ai đang cầm thứ gì đó gõ vào đầu tôi. Tôi cầm di động ấn số điện thoại của ông xã, hỏi: “Anh đã dậy chưa?”.
“Cả đêm không hề chợp mắt”. Giọng anh nặng trịch. Anh dường như rất khó chịu, giọng nói khản đặc khiến tôi xót xa: “Không biết mấy giờ có thể đi?”.
Sự yêu thương tốt nhất chính là buông tay ra, đột nhiên tôi lại nhớ tới câu nói này. Tôi liếc đồng hồ treo trên tường, cố gắng để cho con tim mình đập bình thường nhất, bình tĩnh nói: “Tám giờ rồi, hay là chúng ta đi trước?”.
Tình cảm chân thật như vậy, mặn nồng như vậy, thì ra chỉ là cảnh diễn tình yêu có trong phim ảnh thôi. Từng tập nối tiếp từng tập, cảnh diễn tình yêu không bao giờ kết thúc.
Cầu thang máy kêu kính coong một tiếng, xuống đến tầng một. Vừa bước ra cầu thang máy đã nhìn thấy anh, dựa lưng vào tường, để lại một bóng hình nghiêng lạnh lùng không có chút sinh khí nào.
Tôi đi đến trước mặt anh, mặt lạnh lùng: “Chúng ta đi thôi!”.
Anh gật đầu, sắc mặt nhợt nhạt, đôi lông mày nhíu chặt. Anh giơ tay ra muốn cầm túi xách tay cho tôi, tôi lùi lại, né tránh.
Anh hạ thấp giọng: “Anh xin lỗi!”
Tôi mặt lạnh tanh, bước lên xe, suốt cả dọc đường đều mím chặt môi không lên tiếng.
Anh vẫn im lặng, bật đài FM. Trong đài đang kể lại một mối tình, nội dung chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ nào đó lặng lẽ làm người phụ nữ ở phía sau giúp đỡ chồng mình, không hề oán thán giận hờn.
Một ngày nào đó, người đàn ông đó đột nhiên qua đời, tiếp đến xuất hiện một kẻ thứ ba dắt thêm một đứa bé, nói là đứa con của người đàn ông đó. Người phụ nữ không thể nào kìm nén thêm được nữa, nghẹn ngào trong đài, khóc không thành tiếng, cảm thấy mình thật thất bại, cũng không thể hiểu nổi tại sao chồng cô lại có thể giấu cô bao năm như vậy.
Cô kể lể nói về sự thất bại của cô, nhưng lại là nỗi bi ai giống tôi.
Ông xã không chịu nổi nữa, đổi kênh.
Cây cối bên ngoài cửa xe đang đung đưa mạnh giữa cơn gió, mưa xối xả.
Tai tôi vang lên những tiếng sấm rền.
Trong đài lại đang nói về sự kiện sữa Lộ, tất cả những sự việc này đều như là những kí ức xa xăm, khiến cho ta phải thở dài.
Tất cả những bi kịch vô tội này, dường như chính là số phận của đứa trẻ tôi bị mất.
Có thể ngăn cản, có thể né tránh, thế nhưng, cuối cùng vẫn cứ xảy ra.
Không thể trách móc bất cứ ai, chỉ có thể trách cái thế giới này quá điên cuồng.
Xe đi trên đường rất thuận ti