
Tác giả: Ám Dạ Lưu Tinh
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341347
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1347 lượt.
Sự phát hiện này khiến cô trợn mắt há mồm, cũng khiến cô nhìn thấy dáng vẻ Lưu Vũ tắm trong phòng tắm. Nhìn thấy cảnh tượng đàn ông tắm rửa trong hoàn cảnh lờ mờ, đó là khá kích thích người ta. Từ Nhan chỉ cảm thấy máu đã vọt đến đầu, nhịp tim đập nhanh như tên lửa, làm thế nào cũng không thể khống chế được.
Đang suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra, một luồng khí nóng tràn ra ngoài, tiếp theo là một mỹ nam đi ra từ hơi nóng. Cơ bắp cường tráng, cơ ngực này cơ bụng này, đều hoàn mỹ như vậy, nhưng mà nhìn lại không cường tráng như vậy. Bình thường anh mặc quần áo càng nhìn không ra, cho là rất gầy, nhưng bây giờ cô phủ định lại ý nghĩ trước đó. Lưu Vũ không gầy mà là rất vạm vỡ. Bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc còn nhỏ nước, tôn lên khuôn mặt đen của anh, lại đẹp trai như vậy trong mắt Từ Nhan.
Cô chưa từng nghĩ đến đột nhiên nhìn thấy một màn sinh hương hoạt sắc như thế, cũng chưa từng nghĩ anh tắm lại thần tốc như thế. Cô mới chuyển qua mấy kênh truyền hình mà anh đã ra rồi, cho nên trong lòng hoàn toàn không có bất kì chuẩn bị gì. Khí huyết dâng trào, cô cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy từ mũi xuống, lấy tay quệt, hóa ra là máu. Cô lúng túng vội vàng quay mặt đi. Thật là hết sức xấu hổ, thế mà nhìn thấy bức tranh mỹ nam đi ra từ phòng tắm là phun máu mũi ngay, tám trăm đời chưa nhìn thấy đàn ông à? Có thể kích thích đến mức này sao? Cô mất mặt nghiêng người, định lấy khăn giấy ở đầu giường.
Thật ra căn bản Từ Nhan cũng không biết, hóa ra bởi vì cô nhìn thấy rèm của phòng tắm còn chưa kéo, nhìn thấy cảnh tượng Lưu Vũ tắm bên trong đầy nóng bỏng, lờ mờ, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng. Vốn là đã đánh máu gà lên mặt rồi, lại đột nhiên nhìn thấy bức tranh mỹ nam đi ra từ phòng tắm, sinh hương hoạt sắc như vậy, cô có thể khống chế được khí huyết trong lòng mình mới là lạ.
\'\'Sao vậy?\'\' Lưu Vũ cho rằng cô bị bệnh, thấy cô đột nhiên quay đầu, sắc mặt rất kém, liền chạy nhanh tới.
"Anh... anh đừng tới đây.\'\' Từ Nhan kêu to, đầu cũng không dám quay lại nhìn anh, sợ nhìn thấy hình ảnh kích tình lần nữa lại làm ra chuyện mất mặt.
Khăn giấy chết tiệt này, sao lại khó lấy thế? Người nghiêng qua nghiêng lại, nhưng tâm hoảng ý loạn nên không lấy được. Tay cô quơ loạn xạ, mắt lại nhắm lại, cũng không dám mở ra. Cuối cùng lấy được, cô thầm kích động, đang định vui mừng lại cảm thấy người nghiêng đi. Cô không kiềm được mà kêu lên một tiếng: \'\'A....\'\'. Hóa ra cô chỉ lo lấy khăn giấy, lại nhắm mắt quơ loạn một hồi cho nên không hề để ý đến thân thể mình đã nghiêng đến mép giường. Một trảo này dùng sức quá mức, người liền rơi xuống giường.
Nhưng cũng không đau đớn như dự liệu. Cô bị người nào đó chộp vào trong ngực, cảm giác ấm áp. Cánh tay kia như một cái kềm vòng qua hông cô, khí nóng phả ra ở ngực cô, ngẩng đầu lên lại nhìn vào một đôi mắt thâm thúy, mặt đỏ đến tận cổ ngay lập tức.
Hóa ra Lưu Vũ nhìn thấy cô chỉ lát nữa là bị rơi xuống giường liền nhào tới, dùng sức ôm chặt cô, sau đó kéo lên, cô liền rơi vào ngực anh. Đây cũng là phản ứng tự nhiên dưới tình thế cấp bách.
\'\'Anh.... thả em ra...\'\' Từ Nhan chỉ cảm thấy tư thế hiện tại của hai người mập mờ quá mức, khiến cô không suy nghĩ lung tung cũng không được.
Thân thể Lưu Vũ cứ đè thật chặt thân thể mảnh mai của cô như vậy. Hô hấp của hai người cũng rối loạn, nhưng ai cũng không dám động, cũng không dám nói chuyện. Anh cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, máu toàn thân xông hết lên ót, thần kinh cũng buộc chặt tại thời khắc đó. Tên đã lắp vào cung, chỉ cần đụng chạm nhẹ nhàng, tiếp theo mũi tên có thể rời cung theo phản xạ. Hô hấp của Lưu Vũ nhìn rất đều nhưng kỳ thực đã sớm rối loạn, chỉ là anh có thể khống chế tốt tâm tình của mình mà thôi.
Từ Nhan chỉ cảm thấy hôm nay Lưu Vũ hơi nguy hiểm. Đặc biệt là tư thế hiện tại này, nếu cô hơi động một chút thì tiếp theo có thể dẫn phát dục vọng và núi lửa của người khác. Cô không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy ánh mắt có lửa của anh, có thể hòa tan cả người. Cô cúi đầu, chôn đầu vào ngực anh, không muốn cho anh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô.
\'\'Sao em lại bị chảy máu mũi?\'\' Bất thình lình Lưu Vũ nói một câu, đánh tan tất cả xấu hổ của Từ Nhan.
Trên mặt Lưu Vũ có chút hài hước, ánh mắt kia khiến cô nhìn thấy mà lòng bốc hỏa. Cô dùng sức đẩy anh ra, nói: \'\'Nhiệt độ của em tương đối lớn, bị nóng, không được à?\'\'
Lúc này mặt cô khi đỏ khi trắng, thấy thế nhất thời anh nổi lên ý đùa giỡn. Tay anh vuốt ve cằm cô không ngừng, chọc cho cô khẽ run một hồi, kề sát miệng vào tai cô, nói: \'\'Đang êm đẹp, sao lại phát cáu hả? Có muốn anh giúp em hạ hỏa không?\'\' Giọng anh rất nhẹ, lại có một loại mùi vị cám dỗ, nghe vào trong tai, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác tê tê, tựa như dùng tay, dùng lông vũ khẽ khàng gãi trái tim của cô.
Lưu Vũ đang đi đến bên cạnh thùng rác, nghe thấy tiếng thét vội vàng chạy đến bên cô, trong khoảnh khắc cô rớt xuống giường thì đỡ kịp.
Từ Nhan nhắm mắt lại, mắt thấy mình sẽ ph