
Tác giả: Granty
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134566
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/566 lượt.
iệm hoa tươi rồi. 11 giờ chị qua nha…
-Chị vẫn còn làm thêm ở đó à?
-Ừm- An Ninh đã tìm được chỗ làm thêm này gần 2 tháng nay. Một ngày chỉ làm có 3 tiếng buổi sáng, do cô chủ bận việc nhà. Công việc bán hoa cũng nhàn nhã, không tốn nhiều công sức lắm đâu.
-Anh hai không phản đối sao?
-Không có…Không lẽ sinh hoạt phí cũng phải đợi anh ấy lo sao?
-Em ngưỡng mộ Ninh Ninh lắm nha…Có 900 tệ thôi mà xài được cả tháng.
-Cũng nhiều mà. Lương tháng ở tiệm ăn của chị chỉ có hơn 1300 tệ mà phải trả tiền thuê nhà, tiền ăn uống nên tiết kiệm cũng quen rồi. Vả lại chị cũng vốn không thích mua gì.
-Ninh Ninh là hàng hiếm rồi…Thôi…Em đi đây…11 giờ em đến đón Ninh Ninh nha.
-Bye!
Điện thoại chợt reo.
-Alo?
-Anh đây…Em khỏe không?
Hà Phương Đông đi công tác, để An Ninh ở nhà một mình anh cũng không khỏi lo lắng…Ở nhà cô một mình thui thủi. Hôm qua gọi điện về, Phương Đông đã nghe giọng vợ không vui:
-Nếu em buồn thì sang nhà bên Uyển Như cũng được…Khoảng tuần sau anh mới về…
-Dạ…
Bên kia anh im lặng. Một phút sau mới là câu nói nhẹ nhàng:
-Anh nhớ em…
An Ninh thoáng mỉm cười…Má không phấn mà có chút hồng hơn:
-Anh mau về nhà….Em cúp máy nha…Tới giờ làm ở tiệm hoa rồi.
Cô biết tình cảm Phương Đông dành cho mình là thật lòng…Người ta đôi lúc đúng khi cho rằng hôn nhân và cuộc sống vợ chồng sẽ dần dần làm những tình cảm khác nở hoa…Những đêm sực tỉnh, nhìn gương mặt anh bình an bên mình, vòng tay ôm chặt cô, lòng An Ninh rất ấm…Cảm giác an toàn và tin tưởng lạ lùng.
Anh không còn là người lạ trong thế giới của cô nữa.
An Ninh không phải là đá. Dù có thể là chưa yêu, nhưng Phương Đông đã là một phần đời quan trọng trong cô. Anh đối xử với An Ninh bằng tấm chân tình…Những nụ hôn của anh trong đêm không còn chỉ nhận về những rụt rè, e lệ…An Ninh đã đáp lại Phương Đông, dù trong vô thức rồi sau đó toàn thân lại ửng hồng phó mặc cho anh.
Mãi nghĩ, An Ninh đã bước vào tiệm hoa lúc nào không biết. Chị Trần đang chuẩn bị ra ngoài.
-Chào chị Trần ạ!
-An Ninh hả? Em trông hàng nhé…Hôm nay cửa hàng có nhập về loại hoa hồng tím, có khách em nhớ giới thiệu. Chị phải về nhà làm bữa trưa, sau đó đón Tiểu Linh…
-Dạ…
Hoa hồng màu tím…Màu của chung thủy…Giữa những đóa hồng nhung lộng lẫy, hồng tím mang một vẻ thu hút rất riêng, khiến cửa hàng hôm đó đông hơn thường ngày. An Ninh cũng bận rộn hơn.
-Hoa hồng tím đẹp quá…Bao nhiêu tiền một cành vậy chị?
-Dạ…1 tệ 5….Nếu chị mua nhiều thì cửa hàng có giảm giá ạ!
Cô gái chọn hoa ngẩng lên.
Như gặp sét đánh… Bó hoa mới chọn bị buông rơi.
-An Ninh…Đúng là An Ninh rồi…
-Hướng Tình….Mình…
Quá khứ không thể hoàn toàn chấm dứt khi những con người trong quá khứ vẫn còn đây.
Lần đầu tiên Hướng Tình gặp An Ninh là năm lớp 1. An Ninh ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, vào lớp mẫu giáo sau cùng.
Gương mặt An Ninh xinh như búp bê vậy. Môi đỏ, má hồng, tóc đen mướt. Chỉ là so với những bạn gái khác tóc tai gọn ghẽ, được mẹ làm cho nhiều kiểu tóc thì tóc An Ninh chỉ được buộc vội vàng bởi mấy sợi dây thun, làm rối cả phần đuôi tóc, không đẹp chút nào.
An Ninh cũng được đưa đón bằng xe hơi. Nhưng thường phải đợi một cô bạn khác tên là Tâm Ninh lớp bên về trước rồi xe mới quay lại đón. Hướng Tình nghe nói, đó là em gái của An Ninh. Bạn ấy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, nói với Hướng Tình là do Tâm Ninh không thích ngồi xe cùng người khác, làm chị phải nhường cho em.
Lớn lên một chút, Hướng Tình hiểu là không phải vậy. Do Tâm Ninh không thích đi chung với An Ninh thôi. Trong trường, An Ninh rất để ý chăm sóc em gái nhưng Tâm Ninh phớt lờ, nhiều khi còn quát mắng cô ấy nữa. Sau này mẹ nói cho Hướng Tình biết, hai chị em không phải là ruột thịt. An Ninh là con riêng của chú Trình.
Ba mẹ Hướng Tình là bạn thân của chú Trình. Ba thì không nói gì nhưng mẹ tỏ thái độ không thích Hướng Tình chơi thân với An Ninh. Trẻ con không như người lớn. Hướng Tình lại rất thích cô bạn xinh đẹp, dịu dàng của mình. Từ nhỏ An Ninh đã khéo tay, thường hay may áo búp bê giùm cô. Khi Hướng Tình hỏi, búp bê của An Ninh đâu, cô bạn chỉ cười.
Tới năm học lớp hai, An Ninh mới đem khoe bạn con búp bê của mình. Cô ấy xem đó như là báu vật, Hướng Tình hỏi ra mới biết đó là do ba mua cho nhân sinh nhật. Nhà An Ninh là Trình gia giàu có song cô bạn nhỏ không được nuôi dạy như một tiểu thư khuê các. Trong nhà đi học về là An Ninh ở trong phòng hay trong bếp học làm bánh, nấu ăn với mấy người giúp việc, cuộc sống vô cùng bình lặng. Ba, ông nội, cô Út -mọi người đều xem An Ninh như một cái bóng mờ.
Khi An Ninh 15 tuổi, mẹ Hướng Tình dần dần mới hết ác cảm cùng cô bé. An Ninh có đôi mắt rợp buồn, tính tình dịu dàng, hiền lành và an phận. Từ nhỏ tới lớn nếu không phải do cô nhiều chuyện hỏi han mẹ thì không bao giờ biết được, vì sao cũng cùng là con mà lại đứa thương, đứa ghét. An Ninh hiền thục dịu dàng là vậy, nhưng trong mắt người nhà cô ấy chỉ toàn nhìn thấy bóng dáng một người khác. Họ không thương An Ninh vì mẹ của bạn ấy là người xấu, đã g