
Tác giả: Granty
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134567
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/567 lượt.
ây nên tan nát cho một gia đình.
Chuyện xảy ra. An Ninh ra đi không một lời tạm biệt. Đã gần 2 năm không gặp, bất ngờ gặp lại, Hướng Tình mừng mừng tủi tủi. An Ninh vẫn là cô bạn có vẻ đẹp không son phấn, ngây thơ như hoa dại ven đường:
-An Ninh…đúng là bạn rồi- Hướng Tình vui đến lắp bắp mãi – Mình…mình lo cho bạn lắm…Nhưng không biết làm sao tìm bạn…Gặp được An Ninh thật tốt quá! Tốt quá!
Vẻ xúc động của Hướng Tình khiến An Ninh cũng bị lây…Mắt cô rươm rướm:
-Mình cũng muốn gửi thư cho bạn lắm…Nhưng mà…
-Không sao…Mình hiểu mà…Ninh Ninh làm việc ở đây lâu chưa?
-Mình làm cũng gần 2 tháng rồi.
-Công việc tốt hả? Ninh Ninh cũng có năng khiếu trồng hoa cỏ mà. Đám hoa bạn trồng ở nhà mình đã bén tươi tốt và ra hoa nhiều lắm.
-Vậy à? Mình cũng muốn được xem lắm.
An Ninh khựng lại. Cuộc đời luôn có những chữ “nếu như…”
-Sao vậy Ninh Ninh?
-Không…không có gì…Mà bạn đi đâu ở đây vậy?
-Mình học y tá mà. Mình đi thực tập ở đây…Địa chỉ phòng trọ mình nè- Lấy ra một cuốn sổ nhỏ, Hướng Tình vui vẻ – Mình ghi cho…
-Tiểu Tình à- An Ninh ngập ngừng rồi cũng quyết định nói ra- Bạn…Chuyện Tiểu Tình gặp mình ở đây, làm ơn đừng nói cho ai biết được không? Nhất là nhà mình và….và…
Hơi khựng lại một chút nhưng Hướng Tình đã nhanh chóng hiểu ra:
-Yên tâm đi…Mình không nói đâu…Mình cũng muốn anh ta chịu đựng hơn chút nữa…Chuyện đâu phải nói bỏ qua là bỏ qua…
Không phải vì An Ninh hận…Càng không phải vì muốn tránh mặt, vùi chôn quá khứ…Mà là cô không mong khuấy động lên nữa. An Ninh đang có một quãng đời yên ổn bên cạnh những người thực sự yêu thương cô.
-Giờ bạn thế nào rồi? Kể mình nghe với…Hai năm qua bạn sống thế nào.
….An Ninh không giấu Hướng Tình chuyện gì cả. Cô chậm rãi kể hết chuyện xảy ra trong hai năm qua, đặc biệt là thời gian gần đây, chỉ là giấu lại một chút nguyên nhân lấy chồng vội vã. An Ninh không muốn bạn phải lo nghĩ cho mình.
Chuyện đã dứt nhưng mắt Hướng Tình vẫn tròn xoe…Chuyện đời đúng là không lường trước được….An Ninh…
-Nghĩa là bạn…-Nhìn xuống tay An Ninh, Hướng Tình vẫn còn nửa tin nửa ngờ – Bạn…bạn có chồng rồi à?
-Ừ. Chúng mình mới kết hôn được 3 tháng thôi.
-Anh ấy tên gì?
-Anh ấy họ Hà…
-Vậy bạn là bà Hà rồi?- Hướng Tình khúc khích- Thật lòng mình cũng mong bạn sau 1 thời gian dằn vặt anh ta sẽ có thể…Nhưng giờ chuyện lại xảy ra như vậy. Anh ta coi như có phước mà không biết hưởng rồi.
An Ninh lại lảng đi khi nhắc về người đó…Dù lòng rất muốn biết…Dạo này anh ấy thế nào…
-Dù sao cũng từng yêu nhau…Anh ta giờ thê thảm lắm…Nửa năm trước, cái tên khốn kiếp Phạm Vũ Thần ăn chơi sa đọa bị xe tông.Có lẽ lương tâm bị chó ăn của hắn còn lại được một chút xíu nên thú thật mọi chuyện cho anh ta nghe…Nghe xong, anh ta nổi trận lôi đình, quay về tra hỏi Tâm Ninh đó…Nó khai hết…Bạn được minh oan rồi. Hắn như phát điên đi tìm kiếm bạn khắp nơi. Nửa năm trước…cũng từng có ý đến đây tìm nhưng con nhỏ đó giở độc chiêu, đòi sống đòi chết cắt cổ tay…Hết tình còn nghĩa mà…Nghe nói 1 tháng trước đã chính thức chia tay rồi.
Nửa năm trước…Thời gian An Ninh gặp biến cố trong đời. Nếu anh đến đây thì có khi đã……
Nếu anh đến…
Nếu anh…
Đã có chữ “nếu” xen vào.
Duyên phận đôi khi có nhiều trò cợt nhả. Duyên là duyên, nợ là nợ và định mệnh là một thứ gì khó đổi thay.
-Bạn khi nào thì về Trùng Khánh?
-Tuần sau…
-Hay là bạn đến ở với mình đi…Nhà mình cũng gần đây. Không cần phải tốn tiền thuê trọ.
-Ở nhà bạn à? Còn chồng bạn thì sao?
-Anh ấy cũng không khó tính lắm đâu…Nhưng bạn yên tâm, anh ấy đi công tác rồi, không có nhà đâu.
-Vậy thìđược. Lâu rồi không gặp bạn, Hướng Tình ôm lấy An Ninh, ngọt ngào- Mình tối nay nhất định phải ôm lấy bạn mà…chọt…chọt chết luôn.
An Ninh mỉm cười, nụ cười còn mang theo bao nỗi lòng trong quá khứ.
Hướng Tình cười, đùa giỡn nhưng lòng cũng không khỏi ưu phiền.
Đã từng yêu nhau như thế, những tưởng sau khi hiểu ra, hành hạ hắn một chút rồi gương vỡ lại lành, An Ninh và Triển Văn sẽ có một kết thúc Happy End.
Định mệnh không đoán được…Đáng giận cho hắn và cũng thật đáng thương.
Không Thể Quên
Từ khi gặp nhau, ba cô gái đã nhanh chóng thân thiết. Uyển Như thường xuyên đến tìm Hướng Tình và An Ninh đi ăn kem, dạo phố đến tối mới về nhà.
Khi Hướng Tình phải về Thượng Hải, hai người đều ra ga tàu để tiễn. Uyển Như còn bịn rịn dặn dò:
-Tiểu Tình đi cẩn thận nhé. Về đến nơi nhớ nhắn tin cho em yên tâm nha.
-Chị biết rồi- Nựng nhẹ má Uyển Như, Hướng Tình dặn dò- Em nhớ coi chừng tiểu mỹ nhân này nhé…Coi vậy chứ dễ bị gạt lắm đó. Có dịp xuống Trùng Khánh thì ghé nhà chị chơi nha.
Mang theo lỉnh kỉnh túi xách to nhỏ, cả hai trở về nhà.
Cửa chỉ khép hờ…
Uyển Như lùi lại:
-Ninh Ninh ơi! Nhà mình lúc đi có khóa mà…Sao giờ….
-Hay là anh Phương Đông về?
-Anh hai nói chừng nào về?
-Khi nào xong việc thì về…Chị cũng không biết…
-Chỉ sợ trộm thôi. Ninh Ninh đi sau em…Em vào trước c