XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dám Yêu Dám Lên

Dám Yêu Dám Lên

Tác giả: Kagen no Ju

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341126

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1126 lượt.

ìn thấy mình liền hỏi Lolo.
"Ừ, em ấy chính là Trần Quả."
"Xin chào" anh ta đi đến trước mặt mình, "Anh là Ryan, còn hắn là DK, hoan nghênh em gia nhập phòng bọn anh."
Mình nhớ là lúc bắt tay thì phụ nữ nên chủ động đưa tay ra trước, vì thế mình giơ tay ra nhưng không được tự tin lắm, rồi đáp lại: "Xin chào, em là Trần Quả, sau này mong mọi người chỉ bảo thêm."
Mình rất không muốn thừa nhận có thể mình sẽ biến phòng thư ký này thành đống rác, nhưng dù xét về hình thức lẫn năng lực thì mình đều không hợp với phòng thư ký!
Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, khi mình bắt tay với Lê An chưa đầy ba giây thì DK nhìn mình với ánh mắt rất lạnh rồi lên tiếng nhắc nhở: "Phó tổng giám đốc đang chờ cô trong phòng."
A! Đúng rồi! Mục đích mình tới đây không phải để bắt tay với trai đẹp mà là đến gặp phó tổng giám đốc. Có từng thấy ai bị thăng chức nhưng so với việc bị đuổi thì cảm thấy đau khổ hơn không? Người đó chính là mình!
"Vậy thì để sau này chúng ta nói chuyện tiếp, dù sao cũng thời gian cũng còn dài mà." Ryan sau khi vứt lại cho mình câu nói chứa nhiều hàm ý thì cùng DK rời đi. Ngay cả Lolo cũng tặng cho mình một nụ cười đầy hàm ý rồi tiếp tục quay lại làm việc.
Mình gõ cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc, sau khi thấy bên trong đồng ý mới đẩy cửa vào.
Vừa định mở miệng trách mắng thì phó tổng giám đốc lên tiếng trước: "Đóng cửa lại."
Cũng đúng, chúng ta cần bàn về một chuyện bí mật mà.
Sau khi đóng cửa lai, mình đến trước bàn làm việc của phó tổng giám đốc.
"Có thắc mắc gì sao?" Anh ta dựa vào ghế rồi ngẩng đầu lên hỏi.
Rõ ràng là mình đang nhìn xuống anh ta nhưng về mặt khí thế thì sao mình lại thua nhỉ?
"Anh, ra thông báo này là có ý gì?"
"Thăng chức cho cô."
"Anh, anh, anh coi đây như quy tắc ngầm với tôi phải không?"
"Cô coi như vậy cũng được."
"Lý do."
"Tôi thích."
"Hả?"
"Ta thích."
". . . . . ."
"Nếu như tôi nói rằng vì tôi phát hiện ra khả năng tiềm tàng trong con người cô nên muốn bồi dưỡng thêm, thì cô có tin không?"
"Không tin."
"Ha ha. . . . . ." Phó tổng giám đốc cười rất sung sướng, "Tin tôi đi, không những phòng thư ký mà cả tôi cũng sẽ rất cần đến cô đấy."
Tại sao? Sao mình lại bị đối xử như vậy hả?



THẾ NÀO GỌI LÀ CẦN
Quy tắc ngầm đáng ghét!
Một tuần trôi qua, chỉ vì suy nghĩ nông nổi của sếp lớn mà một cô gái con nhà lành trong sáng được thăng chức lên làm thư ký, lúc đầu còn lo sợ sẽ không thích ứng được với công việc mới nhưng cuối cùng dồn hết sức lực để tự mình thử nghiệm câu nói của phó tổng giám đốc, như thế nào gọi là anh ta và các thư ký sẽ cần mình.
"Quả Quả, em nghĩ xem chúng ta nên ăn gì trong lúc uống trà chiều thì tốt đây?" Ryan dựa vào bàn làm việc của mình, gương mặt đẹp trai giờ nhăn lại rầu rĩ, không biết nên lựa chọn món gì trong thực đơn để ăn trong lúc uống trà chiều. Mình cảm thấy là anh ta muốn thay đổi thực đơn thì có.
Một tuần qua, mình và ba người khác trong phòng thư ký đã tạo nên được tình cảm hữu nghị tốt đẹp, vì ai cũng cho rằng buổi chiều chính lúc thích hợp để thưởng thức trà kèm với một món ăn nhẹ. Phó tổng giám đốc thì cho rằng có uống trà chiều hay không cũng chẳng sao, nhưng anh ta thích nhất là được ăn bánh trứng. Còn người trong phòng thư ký này đối với mình không nóng cũng không lạnh, cũng không hòa đồng với mọi người chính là DK, anh ta không thích uống trà cũng không thích bánh trứng, luôn chưng cái khuôn mặt lạnh như tiền đứng ngoài các cuộc vui, cho dù là đối diện với phó tổng giám đốc thì mặt anh ta cũng dám lạnh lùng, chỉ khi anh ta nhìn Ryan thì khuôn mặt mới trở nên có chút hơi ấm giống người bình thường chút.
". . . . . ."
"Đói bụng rồi à? Gọi đồ ăn bên ngoài đi." Anh ta không buồn liếc mắt nhìn mình lấy một cái, nói chuyện như việc đó là lẽ dĩ nhiên ý.
Đối với chuyện này, mình càng nghĩ càng cảm thấy anh ta đang trêu tức cô làm trò tiêu khiển, anh ta ở lại tăng ca là vì thực sự có việc cần phải giải quyết, nhưng mình ở lại chẳng có việc gì để làm cả, vì vậy anh ta liền tốt bụng giúp mình tìm việc để làm, hết đánh báo cáo, sắp xếp lại tài liệu, khi không còn việc gì thì bảo mình đọc sách về các loại rượu quý, lại còn không biết xấu hổ mà còn to mồm nói rằng để mình tăng thêm sự hiểu biết nữa chứ.
Mình nhẫn nhịn, nuốt cục tức vào lòng, nhẹ nhàng bình tĩnh mà nói chuyện với anh ta: "Thật ra thì tôi cảm thấy việc tôi ở lại tăng ca là không cần thiết, những tài liệu anh bảo tôi ở lại gõ đều là những tài liệu không cần gấp, cái đó để mai làm cũng được mà."
"Cho nên?" Anh ta dừng tay lại, dựa vào ghế, bình tĩnh nhìn mình.
"Cho nên, à, ý tôi là, phó tổng cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng vì tham việc quá mà để ảnh hưởng tới sức khỏe, hơn nữa ngồi nhiều quá dễ bị bệnh trĩ lắm!" Mình thật kém cỏi, mỗi lần bị anh ta dùng cặp mắt đó nhìn chằm chằm mình thì y như rằng mình chưa đánh đã thua rồi. Ngang ngược! Cả đời này mình đừng mong làm được gì boss nha.
"Thật ra thì tôi để cô ở lại tă