
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 134654
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/654 lượt.
.
Joe nhìn Anna, “Giải nhất của hoạt động khai trương cửa hàng đại lý cấp một Gucci là gì?”
“À, nhà tài trợ cho giải nhất vẫn đang trong quá trình đàm phán, đây là bảng danh mục các giải thưởng khác ạ.” Anna chìa bản kế hoạch trong tay cho ông ta, đồng thời tiến hành báo cáo sơ bộ.
Joe cầm lấy bản kế hoạch, liếc mắt.
“Ai hỏi cô các giải thưởng khác chứ?” Ông ta tiện tay ném bản kế hoạch xuống, nghiêm giọng, “Hiệu quả công việc của cô cũng thấp như cái cổ áo của cô vậy.”
Mọi người trong phòng nghe thấy đều đưa mắt liếc nhìn về phía Anna, tỏ ý thương hại, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ chữ V khoét sâu.
Paul đứng bên cạnh tự giác chìa ra bản kế hoạch của mình, “Đây là chủ đề chúng ta hợp tác với tạp chí Vogue trong tháng tới, quyết định hoạt động chủ yếu là ‘Mùa hoa xuân lãng mạn’, chúng ta dùng hoa để làm nổi bật không khí đón năm mới.”
Joe ngắt lời không hề khách khí, “Năm nào cũng là hoa? Ý tưởng của anh biến thành chất béo tích hết lại rồi hả?” Ông ta vứt bản kế hoạch của Paul sang bên cạnh.
Paul tái mét, co rúm người lại.
Daniel, Sarah, George đứng ở phía sau nhìn thấy Joe đang tiến về phía mình, cũng muốn chìa bản kế hoạch của mình ra. Joe không thèm đưa tay ra nhận, ông ta đang mải dũa móng tay, chỉ đưa mắt liếc mấy bản kế hoạch: “Mấy thứ này chỉ mới thấy bìa đã không chấp nhận được rồi, khỏi cần phải báocáo.”
Nét mặt của nhân viên lúc này đều trở nên khó coi.
Joe lại mở miệng: “Với các kế hoạch, tôi chỉ có hai yêu cầu, trước tiên là ý tưởng sáng tạo, sau đó là chi tiết, nhưng ngay cả ý tưởng tôi cũng chưa thấy đâu.”
Hiểu Khiết định cầm Quyết định chuyển công tác trên bàn mình lên, không ngờ tay bị trơn, tờ quyết định bị bay ra ngoài. Cô hốt hoảng định chạy lên nhặt lại thì bị người đàn ông trọc đầu vô tình dẫm lên tờ lý lịch, trúng vào tấm ảnh của cô dán trên đó.
Cô ngước mắt lên nhìn vị giám đốc nghiêm khắc, lòng thầm nghĩ: “Đây đúng là một điềm báo chẳng lành rồi…” Vội vàng nhặt quyết định chuyển công tác lên đưa cho ông ta, “Giám đốc, hôm nay tôi bắt đầu đến làm việc… Tôi là Lâm Hiểu Khiết…”
Joe nhìn bản lý lịch của cô, vẫn còn dấu vết chân vừa bị ông ta giẫm lên, sắc mặt không chút biểu cảm, cầm lấy tờ quyết định chuyển công tác đưa cho trợ lý Ngải Lâm đằng sau: “OK, tôi biết rồi! Mọi người vẫn còn thời gian để sửa lại bản kế hoạch. 15 phút nữa chúng ta sẽ tập trung ở phòng họp, thảo luận kế hoạch hoạt động cho Tết âm lịch.”
Joe không hề quay đầu lại, ông ta bướcthẳng về phòng làm việc của mình.
Cửa phòng làm việc vừa khép lại, bầu không khí tĩnh lặng như được phá tan, các nhân viên lại trở về chỗ ngồi của mình cặm cụi viết.
Hiểu Khiết nhìn mọi người, tim cô cũng giật thon thót theo.
15 phút sau, không thiếu một ai tập trung tại phòng họp.
Joe ngồi trong cùng bàn họp, trước mặt đặt bản kế hoạch của năm nhân viên, trợ lý Ngải Lâm ngồi bên cạnh để ghi biên bản. Các nhân viên kháctheo trình độ chuyên môn lần lượt ngồi vào vị trí, George, Anna, Paul, Sarah, Daniel, và cuối cùng là Hiểu Khiết.
Ngồi cạnh Hiểu Khiết là Daniel, Daniel dáng người cao to cường tráng, cho nên cô cứ phải thay đổi tư thế luôn, lúc nhoài người ra phía trước,lúc lại dựa ra phía đằng sau để tìm cho mình góc nhìn phù hợp mới thấy được Joe.
Joe vừa đưa tay lật nhanh các bản kế hoạch, vừa thao thao bất tuyệtđưa ra các ý kiến.
Một lúc lâu sau, cả phòng họp trở nên hoàn toàn yên lặng, Joe nhìn khắp lượt, đang định tuyên bố giải tán cuộc họp, bỗng nhìn thấy một cánh tay giơ lên ở góc phòng. Ông ta chau mày, lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề gì?”
Lúc này, Hiểu Khiết từ phía sau Daniel thò đầu ra, ấp úng hỏi: “Thưa…thưa Giám đốc, xin hỏi tôi phải làm việc gì ạ?”
Joe nhìn nhìn sang Ngải Lâm, hỏi: “Có công việc gì cóthể giao cho cái cô…cái cô bị vết chân kia không?” Ông ta thực sự không nhớ được tên cô.
Mọi người nghe ông nói “cái cô bị vết chân” thì thấy rất buồn cười, nhưng do Joe trọc đầu đang ở đó nên cố gắng kiềm chế.
Hiểu Khiết rất bối rối.
Ngải Lâm giở tập tài liệu trên tay kiểm tra rất nhanh, sau đó đáp: “Hiện nay chỉ còn phần thiết kế cho tủ kính trưng bày lễ Valentine vẫn chưa có người phụ trách.”
Joe bèn quyết: “OK, việc thiết kế tủ trưng bày cho ngày lễ Valentine sẽ giao cho cô!”
Ông vừa dứt lời, Hiểu Khiết vừa mừng vừa lo, “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Joe nhìn tất cả mọi người không một chút biểu cảm, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Mọi người không ai trả lời, ông ta mới tuyên bố: “OK, giải tán cuộc họp.”
Joe đứng dậy, đi ra khỏi phòng, những người khác cũng vội vã rời đi sửa lại bản kế hoạch của mình, chỉ còn lại một mình Hiểu Khiết, đắm chìm trong niềm vui sướng bởi “được trọng dụng”, cô tự tin mỉm cười mãn nguyện.
Quay trở về văn phòng, Hiểu Khiết tỉ mỉ đối chiếu lại các số liệu, càng nhìn cô càng chau mày lại.
Ngải Lâm đến chỗ cô ngồi, cầm văn phòng phẩm đưa cho cô, “Đây là con dấu chữ ký và đồ dùng của cô.”
Hiểu Khiết lật giở các số liệu về tủ kính trưng bày cho lễ Valentine của những năm trước, giở đến phần bản vẽ thiết kế và ảnh th