
Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Tiêu Bạch Luyện
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341093
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1093 lượt.
nhàn nhạt từ cửa sổ rọi sang. Rốt cuộc cô xác định không phải là ảo giác, người đàn bà bị tên đàn ông đè ở trên giường kia chính là Tô Ca!
Đúng vậy, hai người đang giằng co ở trong phòng chính là Tô Ca và Đường Lăng. Tô Ca từ từ xiết tay lại, mà Đường Lăng cũng không nhượng bộ chút nào, răng nanh đang cắm ở trên cổ của Tô Ca. Chỉ là không biết tại sao hắn lại không thẳng tay, cắn xuống mạch máu yếu ớt của cô. Ngược lại, hắn chỉ cắn xuống lớp thịt non mềm ở cần cổ của cô, ra tay cũng rất ngoan độc, Tô Ca cảm thấy da thịt bị hắn cắn sắp nát hết rồi!
Vốn là hai người đang âm thầm so tài với nhau, lại bị bóng đen gầy gò đi nhằm phòng mà phân tâm. Tô Ca sững sốt, tiềm thức cảm thấy đây chính là thủ hạ của Trần Diên Chi, lại nghe Đường Lăng mắng một câu “Khốn kiếp, mau tới giúp tôi!” thì không khỏi càng thêm kích động, tình thế này đối với cô thật bất lợi!!
Lại đột nhiên nhớ tới hiện giờ mình là khách của Trần Diên Chi, mà sau lưng của cô lại là đại biểu của nhà họ Đường, cho nên cô cũng lớn tiếng nói: “Kêu Trần Diên Chi bò tới đây!!”
Nhưng mà trong lúc hai người liên tiếp kêu gào, bóng người kia từ từ đến gần, ngoài dự liệu của cả hai người, trong tay hắn cầm cái gì đó, nhắm sau ót của Đường Lăng đập xuống! Cơ thể Đường Lăng vừa nhúc nhích, bây giờ lại xụi lơ trên người của Tô Ca.
“Anh là ai? Vì sao lại giúp tôi?” Tô Ca vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Mới vừa mở miệng thì đã bị người này chận miệng lại, sau đó cô nghe được giọng nói của phụ nữ vang lên, mơ hồ rất quen thuộc, còn tưởng là mình nghe lầm: “Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh lên một chút, đi theo tớ!”
Ngoại truyện : Khi bạn yêu khái niệm của tình yêu…
Để tôi kể chuyện quá khứ của tôi cho bạn nghe.
Tôi là Uyển Bích, nếu như, nhất định phải kèm theo một cái họ ở đằng trước, thì xin gọi tôi là Ân Uyển Bích. Tuy nhiên, tôi rất ghét dòng họ “ Ân ” bẩn thỉu này, nếu như có thể, tôi thật sự nghĩ mình sẽ hút sạch tất cả máu huyết trên người có liên quan tới nhà họ Ân. Không cần hỏi vì sao tôi lại như thế, có lẽ bạn cho rằng tôi thật sự là điên rồ? Phải, hiện giờ, tôi không phải là không thừa nhận mình thật sự là điên rồi. Chỉ là khi nhìn hai đứa con nhỏ đau thương thút thít khóc bên cạnh mà tôi vô cùng căm ghét bản thân mình.
Tôi sắp phải lìa khỏi trần đời, bệnh không có thuốc chữa, mà giờ phút này, người đàn ông trên danh nghĩa là chồng của tôi, không, phải nói là người đàn ông trên danh nghĩa là chồng thứ hai của tôi, có lẽ là đang ở trong sòng bài, thử vận may của mình, tìm cách trở mình. Sau khi mang trong mình một khoảng nợ, bị người ta rượt tới tận nhà, làm cho cái nhà đã bị chia năm xẻ bảy càng thêm tan tành, càng thêm quá quắt.
Nhưng tôi cũng không hối hận đi theo một người như vậy. Thật đó! Bởi vì dù sao hắn ta cũng đã từng cho tôi hưởng thụ mấy năm cuộc sống bình thường. Hôm nay, điều duy nhất tôi cảm thấy hối hận là, vì sao tôi ngu đến mức nghĩ rằng vì tình yêu mà đòi sinh ra hai đứa bé này? Thế gian này sẽ mang lại bao nhiêu gian khổ cho hai đứa nhỏ, mà người mẹ không xứng đáng này lại cuối cùng đành phải buông tay, bỏ lại các con, tự mình đi tìm một giải thoát.
“ Em muốn người đàn ông vừa rồi. ”
Vừa dứt lời, tôi xoay người bước đi, chỉ vì tôi biết được, chỉ cần tôi muốn, cho dù có bao nhiêu khó khăn, anh trai cũng sẽ mang anh ta đến cho tôi. Nhưng mà lúc ấy tôi lại không nhìn thấy ánh mắt của anh trai, thậm chí nhiều năm về sau, tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc đó tôi quay đầu lại nhìn anh trai, tôi có thể nhìn thấy cặp mắt lâu nay dịu dàng, lại tràn đầy oán hận hay không? Thật sự tôi không dám nghĩ đến.
Là Trần Lê! Người phụ nữ này lại chính là Trần Lê! Tô Ca dường như đã không có cách nào khống chế tâm tình khẩn trương muốn thoát khỏi chỗ nguy hiểm này. Cô không hỏi cô ấy tại sao lại xuất hiện, cũng không có hỏi chuyện từ sau lần xa cách, thời gian không chờ ai cả, nếu Đường Lăng đã xuất hiện ở đây, như vậy cô và Trăn Sinh đợi ở chỗ này nữa chỉ càng thêm nguy hiểm, vì vậy khi nghe câu nói "Nhanh đi theo mình" của Trần Lê kia, Tô Ca chỉ nói một câu:
"Ra khỏi phòng trước, tớ muốn đến phòng bên cạnh tìm Trăn Sinh" .
Nếu phải đi thì nhất định phải mang Trăn Sinh cùng đi, cô là "Hộ" của cậu , tuyệt đối không thể nào bỏ cậu một mình chạy trốn. Hai người vừa nắm tay đi tới mở cửa phòng, còn chưa kịp đi ra ngoài, đã nghe thấy một giọng nói cất lên , giống như âm thanh rét lạnh của quỷ đến từ địa ngục:
"Muốn đi? Các ngươi còn có thể đi được ư?"
Là giọng nói của Trần Diên Chi! Tô Ca theo bản năng kéo Trần Lê ra sau mình, bày ra tư thái bảo vệ. Hai người nhìn thấy Trần Diên Chi đi ra từ cửa bên phải trong góc tường, phía sau có mấy người đàn ông khôi ngô mặc tây trang, ở giữa còn có một người cúi đầu bị trói, cả người phảng phất khí chất thanh cao như ngọc.
"Trần tiên sinh, ngươi cầm súng chĩa vào đầu người yêu tôi như vậy, đến cùng muốn làm cái gì?"
"Người yêu?" Trần Diên