
Tác giả: Tiêu Bạch Luyện
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341094
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1094 lượt.
Chi không khỏi châm chọc lặp lại một lần nữa, miễn cưỡng trả lời:
"Nhưng nếu Trần tiểu thư biết những thứ dơ bẩn kia của người yêu cô. . . . . ."
"Ngươi câm mồm! !" Người lên tiếng đầu tiên là Tô Ca, giọng nói lạnh lùng của cô lập tức cắt đứt lời nói của Trần Diên Chi.
"Nếu như ngươi dám làm tổn thương chúng ta dù chỉ một chút, Tần Mặc Nhiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy gương mặt Trần Diên Chi tối đi mấy phần, nụ cười trên môi càng thêm châm chọc, âm thanh tràn đầy khinh miệt nói:
"Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng kia, ngươi cho rằng người yêu của ngươi có thể có bao nhiêu khả năng? Chỉ cần ta muốn thì giết chết hắn đơn giản như giết một con kiến! Hiện tại, ngươi vẫn là lo lắng cho mình một chút thì hơn!"
Nói xong, cặp con ngươi tựa như chim ưng kia liếc nhìn phía sau của cô. Tô Ca quay đầu lại, mới phát hiện hành lang phía sau các cô còn có mấy người, mà trong đó, cái tên Nhãn Kính Nam bị Trần Diên Chi phế một chân ngày đó, giờ phút này đang cầm một khẩu súng đặt ở trên ót Trăn Sinh. Nhìn khuôn mặt không chút thay đổi tựa như đã hoàn toàn chết lặng của Trăn Sinh, Tô Ca thất thanh mắng:
"Trần Diên Chi, con mẹ nó ngươi điên rồi! Cậu bé là con trai ngươi đấy!"
Chỉ thấy Trần Diên Chi thờ ơ lắc đầu, bộ mặt chán ghét nói:
"Ở trong mắt ta, hắn không phải là con ta! Chỉ là tiện chủng do con tiện nhân kia sinh ra thôi! " .
Nghe được một câu nói này, thiếu niên vốn chỉ là an tĩnh đứng một bên bị súng chĩa vào không biểu cảm, khóe môi bỗng từ từ nở nụ cười kỳ dị, chỉ là trong cặp con ngươi như lưu ly kia, cuối cùng có ánh sáng gì, đều hoàn toàn biến mất.
Dù là hỗn loạn đến mấy, đùa giỡn thế nào đi chăng nữa thì cũng cần phải kết thúc, trên mặt Trần Diên Chi đầy vẻ đăm chiêu, tầm mắt của hắn quét tới quét lui trên người Tô Ca và Hiên Mộc, sau đó đột nhiên vỗ tay cười nói:
"Thú vị thú vị!"
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Ca nói:
"Ngươi nói người yêu của ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, vậy ngươi nói thử xem, nếu để cho hắn ta nhìn thấy anh em của mình ở trên người phụ nữ của hắn, hắn ta sẽ nổi điên xé xác các ngươi như thế nào? Vẫn còn thời gian để nghĩ tới chuyện đối phó ta ư? !"
Trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm xấu, trong đầu Tô Ca chỉ còn sự kinh hãi, ngón giữa chỉ vào Trần Diên Chi nói:
"Ngươi là nghĩ. . . ."
"Không sai!" Trần Diên Chi thản nhiên đáp:
"Chính là như ngươi nghĩ."
Quay đầu, hắn nhìn thủ hạ phái sau mình ra lệnh: "Còn không nhanh một chút đi lấy thuốc trong thư phòng của ta, rót cho hai người bọn họ!"
Chỉ một câu này, cũng đã khiến mặt của Tô Ca tức giận đến trắng bệch, mà Trần Lê đứng ở một bên nghe vậy, trong mắt đẫm lệ! Không! Không thể như vậy! Không được như thế! Một là người yêu cô thật vất vả mới tìm lại được, một là bạn thân tốt nhất của cô, cô sao có thể để xảy ra chuyện dễ dàng như vậy! !
Khẽ nâng chân, đôi tay vô ý thức nắm lại, vào lúc cô còn chưa kịp làm gì, chỉ thấy Trần Diên Chi đã thân pháp quỷ dị đi tới trước mặt cô, lấy tay giữ chặt cổ tay của cô nói:
"Về phần ngươi, cùng ta lên trên lầu xem màn kịch vui này đi!"
Không gian hoàn toàn bất động vào giờ phút này, Trần Lê tuyệt vọng, Tô Ca kinh sợ, Hiên Mộc xương ngón tay đã trắng bệch, môi dưới bị cắn đến chảy máu cũng âm thầm chịu đựng mà không phát ra một âm thanh nào, còn có khuôn mặt đắc ý của Trần Diên Chi, dường như không có ai để ý đến người phía sau bị Nhãn Kính Nam chĩa súng vào đầu – Trăn Sinh, nụ cười lại càng thêm tùy ý .
Tầng ba, trong phòng của Trần Diên Chi, hai chân và hai tay Trần Lê đều bị cột vào trên ghế bằng vải, trước mặt chính là một màn hình lớn, bên trong là một gian phòng nhỏ, trong phòng có một nam một nữ, nữ là Tô Ca, mà nam chính là Hiên Mộc.
"Nhìn đi! Mau đến xem người yêu ngươi đoạt lấy bạn tốt của người như thế nào!"
Từ đầu đến cuối, Trần Lê một mực cúi đầu yên lặng, cho đến khi Trần Diên Chi không kiễn nhẫn lấy tay xoay đầu của cô đối diện màn hình. Ánh mắt Trần Lê hoảng hốt, cô nhìn thấy ban đầu hai người còn cách một khoảng khá xa, nhưng hình như là bởi vì dược tính đã phát tác, giờ phút này, người đàn ông đang từng bước một đi về phía người phụ nữ, mà người phụ nữ thì hốt hoảng từng bước một lui về phía sau. Ngẩng đầu, Trần Lê đột nhiên cười khẽ một tiếng, mắt hơi nheo lại, cô nhìn Trần Diên Chi nói:
"Hành hạ chúng tôi đến như vậy, nhìn chúng tôi tuyệt vọng, ngươi thực sự cảm thấy vui vẻ ư?"
"Dĩ nhiên rồi!"
Âm thanh Trần Diên Chi rõ ràng mang theo sự mất kiễn nhẫn, có chút không xác định, chỉ nghe hắn nói:
"Ta ghét nhất chính là nhìn các ngươi ân ái đến ghê tởm như vậy, tự cho là tình yêu không gì sánh được! Hừ, thời điểm hiểu lầm liên quan đến lợi ích, còn không hoài nghi phản bội lẫn nhau cả sao? Năm đó Văn Thư yêu ta như vậy, còn nói vì ta có thể làm hết mọi chuyện, nhưng chỉ vì ta coi cô ấy là người phụ nữ của mình, chỉ vì ta đuổi giết em gái cô ấy, không phải là cô ấy vẫn muốn giết ta ư? Một dao kia còn không phải vì thế mà chém xuống? !"
Nghe không hiểu hắn đang nói n