
Tác giả: Tiêu Bạch Luyện
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341089
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1089 lượt.
Lê, cho nên anh liền quyết định bỏ qua cái mạng này của mình sao?
Thân thể Tô Ca không kiềm chế được run rẩy, Hiên Mộc, làm sao tôi có thể xuống tay với anh như vậy đây?
Hiên Mộc vốn là tựa vào bên cạnh cô, đợi dược tính từ từ phát tác nhanh chóng, thời điểm lý trí sắp bị chôn vùi, anh lại giương mắt lên trợn mắt nhìn Tô Ca. Tay cầm dao của Tô Ca khẽ run, khi cô phát hiện tròng mắt của Hiên Mộc bình thường đều là ôn hòa dần dần biến mất, lờ mờ xuất hiện tia máu thì dao trong tay vô ý thức chĩa về phía trước, dao nhọn kia suýt nữa đâm vào người anh..
Thời điểm chỉ mảnh treo chuông ấy, Tần Mặc Nhiên từ cửa sổ leo vào, từ phía sau lặng yên không tiếng động đánh Hiên Mộc ngất xỉu, rồi bỏ vào miệng anh một viên thuốc.. Làm xong những việc này, anh mới ngẩng đầu lên, đôi con ngươi sâu kín nhìn Tô Ca, điềm tĩnh hỏi:
"Không sao chứ?"
Tô Ca ngẩng đầu nhìn người đàn ông toàn thân áo đen, cả người không ngừng tản ra hơi thở lạnh lẽo trước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Lần nữa gặp mặt, cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng trong lòng không thể nghi ngờ là âm thầm vui mừng, cũng may, rốt cuộc anh xuất hiện. Thì ra cô vẫn không thể tự kiên cường, thì ra trong tim vẫn luôn hi vọng có một người như vậy để dựa vào.
Một lời qua đi, Tần Mặc Nhiên lại không nhìn về phía Tô Ca nữa, chỉ đỡ thân thể Hiên Mộc dậy, rồi dùng sức nhấn người anh vài cái. Hiên Mộc tỉnh lại, một khắc thấy Tần Mặc Nhiên kia, bờ môi rốt cuộc hiện lên nụ cười thoải mái. Tần Mặc Nhiên thấy thế, ra sức vỗ vỗ bờ vai của anh nói:
"Hệ thống theo dõi của cả tầng đã bị La Tam phá hỏng, dẫu sao cũng có thể trì hoãn mấy phút, bây giờ còn không nhanh đi cứu công chúa của cậu?"
Hiên Mộc nghe vậy bỗng bừng tỉnh, nhìn Tần Mặc Nhiên gật đầu, thân thể liền biến thành một bóng trắng lao ra ngoài. Trong phòng còn lại Tô Ca và Tần Mặc Nhiên tại, Tần Mặc Nhiên lấy tay bắt được cổ tay Tô Ca nói:
"Chuyện kế tiếp rất nguy hiểm, em đi ra ngoài trước chờ anh" .
Cao cao tại thượng như vậy, dáng vẻ miệt thị người khác ba phần, hoàn toàn không giống như đang bị chĩa súng vào người.
"Thật ư? Cái này, vãn bối đúng là không biết" .
Tần Mặc Nhiên cũng không có bị làm tức giận như mong muốn của hắn, sắc mặt xa cách trước sau như một, chỉ nghe anh nói:
"Vãn bối thất lễ" .
Nói xong không hề báo trước, khẩu súng trong tay dời đi xuống, "binh" một tiếng đánh vào chân trái Trần Diên Chi, máu bắn tung tóe, Trần Diên Chi ngoại trừ kêu lên một tiếng đau đớn cũng không có phản ứng nào khác, dường như đạn không phải khảm vào thịt trên người hắn. Chỉ thấy hắn quay đầu, nhàn nhạt liếc Trần Lê và Hiên Mộc một cái, , khóe môi hiện lên nu cười khó lường, nói với Tần Mặc Nhiên:
" Chỉ bằng hai người bọn họ mà muốn cùng bọn ta trao đổi? Thật là chuyện cười lớn! Bất quá ta thấy, ngược lại đổi mạng của ngươi là đủ rồi. Tần Mặc Nhiên, nếu như ngươi là có thể để súng xuống lui về phía sau ba bước, ta liền thả bọn họ đi, thế nào? Lấy một mạng của ngươi đổi lấy hai cái, chắc chắn là có lợi đi" .
"Mặc, không được nghe hắn. Hắn đang lừa cậu đấy" !
Tiếng nói của Hiên Mộc tức thời vang lên, Tần Mặc Nhiên không tiếng động gật đầu, anh đương nhiên cũng không có ngu đến mức sẽ tin tưởng lời nói của Trần Diên Chi. Đại não giờ phút này vận hành với tốc độ cao, hôm nay điều anh muốn nhất chính là, làm sao mới có thể bảo vệ bọn họ chu toàn.
"Thế nào, Tần Mặc Nhiên ngươi cảm thấy hai cái mạng người đổi cho ngươi là bôi nhọ thân phận tông chủ của "Sát" ư? Vậy nếu như thêm điều này nữa thì sao?"
Một giọng nói nham hiểm vang lên, làm cho người ta cảm thấy trong xương cũng có thể phát ra khí lạnh. Đường Lăng từ góc tường đẩy Tô Ca đi ra. Đôi tay Tô Ca lúc này bị hắn giữ chặt, bên hông còn có một khẩu súng dí vào, xuất hiện trước mắt mọi người.
Cô vốn là đi lên, sau khi thấy tình huống bất thường thì nhanh như mèo núp ở góc tường, định lúc thần không biết quỷ không hay ra tay. Trước đó, vào lúc nghe Trần Diên Chi rõ ràng là bị khống chế nhưng vẫn vô sỉ trao đổi con tin với Tần Mặc Nhiên, súng trong tay Tô Ca đã lên đạn, định từ phía sau tập kích Trần Diên Chi, ai ngờ cô còn chưa kịp động, bên hông đã bị nòng súng lạnh lẽo dí vào. Đường Lăng, chẳng biết xuất hiện phía sau cô từ lúc nào, đây gọi là bọ ngựa bắt ve.
Ở thời điểm tầm mắt nhìn thấy bóng dáng Tô Ca, sắc mặt Tần Mặc Nhiên liên tục biến đổi, tối hơn phân nửa. Đáng chết! Anh không phải để cho cô đi ra ngoài chờ anh ư? Tại sao lai xuất hiện lúc này? Nhìn sắc mặt Tần Mặc Nhiên, còn có Hiên Mộc, Trần Lê đang bị đám người vây quanh thì Tô Ca vô cùng bình tĩnh, nhưng sau sự bình tĩnh ấy, trong lòng của cô lại gần như bị áy náy nuốt mất. Quả thật, mình vẫn là không có chỗ dùng! Vốn muốn xuất lực giúp một tay, nhưng vì sao cô vừa ra tay, chỉ càng làm chuyện hỏng bét vậy?
"Hiện tại, lấy một mạng đổi ba mạng, Tần Mặc Nhiên, cái giá này đủ cao chứ? Chỉ cần mày thức thời một chút để súng xuống rồi tự phế bỏ một cánh tay, tao liền thả bọn chún