XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Tác giả: Cố Thất Hề

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134985

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/985 lượt.

nhưng cảm giác, trong biển người, chỉ có mình anh, cô vừa nhìn đã nhận ra ngay, tim đập rộn ràng, sau đó xác nhận anh chính là người của mình, cô có thể lao vào một tình yêu như vậy, giống như thiêu thân lao vào lửa.
Nhưng trong thực tế, cô đã nhiều lần đứng giữa đám đông, ngước nhìn quanh, nhưng chưa bao giờ tìm thấy người đàn ông đó, người đàn ông đang chờ cô, nhưng cô tin vào sự tồn tại của người đó, giống như tin vào kỳ tích có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Với ý nghĩ ngây thơ như vậy, cộng với đang ở vào những năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất, bị mẹ ép đi gặp những người đàn ông được mai mối, Đường Mật Điềm trong lòng phản đối quyết liệt, nhưng lại không dám làm trái ý mẹ, đành đối phó cho xong, nhưng khi ngay cả đối phó cô cũng không làm được, thì bà Đường rất giận, điều đó khiến cô rất bất an, nhưng cô không cách nào ép mình làm khác được.
Ôn Kỷ Ngôn sửng sốt nhìn Đường Mật Điềm thẫn thờ trở về phòng riêng, anh vội đi đến gõ cửa: "Điềm Điềm, cô không sao chứ?"
"Tôi không sao!"
"Không sao thật chứ?"
"Anh hỏi hết chưa?" Đường Mật Điềm cuối cùng nổi đóa lên đấm bùm bụp vào các thứ linh tinh ở đầu giường. Nghe thấy giọng bực bội và tiếng động bên trong, Ôn Kỷ Ngôn nói vọng vào: "Này, tôi chỉ lo cho cô thôi, cô không sao thì tốt!" Nói xong, nhìn cánh cửa khép chặt: "Lát nữa nếu cô muốn ăn, tôi sẽ nấu cho!"
"Anh để tôi yên một lúc được không?" Giọng Đường Mật Điềm đầy chán nản, thậm chí buồn phiền. "Ôn Kỷ Ngôn, xin anh, nếu đói, tôi sẽ tự đi nấu, bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh."
"Được thôi!" Ôn Kỷ Ngôn thở dài, sau đó lặng lẽ quay về phòng, nằm xuống giường, khoanh tay trước ngực, nhìn trần nhà, âm thầm suy nghĩ, mỗi người đều có chuyện rắc rối riêng, ví dụ như chuyện anh chạy trốn đám cưới, ví dụ như Đường Mật Điềm từ chối đi gặp người đàn ông do mẹ mai mối.






Ngày hôm sau, Đường Mật Điềm còn đang ngái ngủ bị tiếng chuông làm tỉnh giấc: "Em nói không tìm được người em yêu, cho nên nguyện suốt đời lang thang thà sống..." Cô dụi mắt, nhìn di động thấy cuộc gọi của mẹ, vừa ngáp vừa áp máy vào tai: "Aiô, mẹ à!"
"Ờ" Giọng mẹ hơi cứng, nhưng so với giọng sư tử Hà Đông tối qua, thì cũng nhẹ hơn nhiều, "Lát nữa mẹ qua chỗ con, muốn ăn gì, để mẹ mua?"
"Mẹ đến chỗ con?" Đường Mật Điềm đang ngái ngủ bèn tỉnh hẳn, nói ngay: "Mẹ, hôm nay con phải làm thêm, hay là mẹ mai hãy đến."
"Mẹ đang ở trên xe rồi." Bà Đường nói: "Tốt nhất hôm nay con xin nghỉ đi, hay là thôi việc luôn về nhà giúp mẹ kinh doanh."
"Hả?" Đường Mật Điềm nghe xong, đầu muốn nổ tung: "Mẹ đừng đùa thế!"
"Con..." Hôm qua cô đã làm mẹ giận, hôm nay không muốn làm mẹ không vui, cho nên ngập ngừng nói: "Con có từ chối đâu, con nói đi gọi điện thoại xin nghỉ phép!"
"Được, có thế chứ!" Bà Đường mãn nguyện nhếch mép cười.
"Mẹ, bao lâu nữa thì mẹ tới?" Đường Mật Điềm nhăn mày hỏi.
"Vượt qua đầu đường này khoảng mười phút thì tới."
"Hả, mười phút nữa là tới rồi á?" Đường Mật Điềm thót tim, "Mẹ, đợi đã!
Mẹ có thể đến phố X, mua hộ con một ít đồ ăn không?"
"Phố X? Hình như rất xa?" Bà Đường lẩm bẩm.
"Không xa, không xa, mẹ cứ hỏi đường là biết, món gà hầm ở phố X, con thích ăn." Đường Mật Điềm nuốt nước bọt: "Mẹ đi mua giúp con được không?"
"Được rồi, biết rồi!" Thấy con gái đồng ý bà Đường đành nhận lời: "Vậy con mau thay quần áo, trang điểm đi, lát nữa mẹ tới."
"Vâng, mẹ lái xe cẩn thận nhé!" Đường Mật Điềm vừa cúp máy liền chạy thẳng đến trước cửa phòng Ôn Kỷ Ngôn, đập cửa thình thình: "Ôn Kỷ Ngôn, mau dậy đi, có chuyện rồi!"
"Sao?" Ôn Kỷ Ngôn bị đánh thức, đang ngái ngủ hỏi.
"Anh mau dậy đi, dậy rồi tôi nói!" Không đợi mở cửa, Đường Mật Điềm xoay nắm cửa, bước luôn vào phòng, may là Ôn Kỷ Ngôn không khóa cửa.
"A!" Cả hai đều đồng thanh hét lên rồi Đường Mật Điềm vội lấy tay bịt mắt, quát to: "Ôn Kỷ Ngôn, tôi đã nói với anh rồi cơ mà, không được cởi trần ở nơi sinh hoạt chung, tại sao anh không mặc quần áo?"
Ôn Kỷ Ngôn vội thụt người vào trong chăn, ngần ngại giải thích: "Điềm Điềm, đây là phòng của tôi, không phải chỗ sinh hoạt chung! Với lại, tại cô không đợi tôi mở cửa, đã xông vào, làm tôi giật mình, còn nhìn trộm thân hình tuyệt đẹp của tôi, lẽ ra tôi phải trách cô, vậy mà cô còn đổ lỗi cho tôi."
"Tôi..." Đường Mật Điềm cứng họng không biết nói sao, quay người lại, buông tay ra, nhìn lên trần nhà nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh mau dậy đi, mẹ tôi sắp đến rồi!"
"Mẹ cô muốn đến thì đến, liên quan gì đến tôi?" Ôn Kỷ Ngôn ngáp, rồi kéo chăn trùm đầu: "Mẹ cô đến thăm cô, tôi ngủ kệ tôi, không liên quan!"
"Không được, mẹ tôi mà thấy tôi cho đàn ông ở ghép, nhất định sẽ đánh chết tôi!" Đường Mật Điềm thấy Ôn Kỷ Ngôn chui vào chăn, trùm qua đầu chuẩn bị ngủ tiếp, thì lo lắng, đi đến lật chăn của anh, "Ôn Kỷ Ngôn, nghe tôi nói đây, bây giờ anh ra ngoài ở tạm mấy ngày, khi nào mẹ tôi đi, tôi sẽ gọi điện bảo anh về được không?"
"Không được! Tôi đã nộp tiền nhà, tại sao tôi phải ra ngoài ở?" Ôn Kỷ Ngôn kiên quyết lắc đầu, đi