XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Tác giả: Cố Thất Hề

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134992

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/992 lượt.


Ôn Kỷ Ngôn hít thở sâu, cúi đầu liếc nhanh trang phục trên người, bất lực lê bước đến ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Mật Điềm, sau đó bất lực nhắm mắt, giương mắt chứng kiến bản thân đường đường là đấng nam nhi, bị người ta ngang nhiên nhào nặn thành phụ nữ!
Dưới bàn tay chuyên nghiệp của chuyên gia thiết kế hình ảnh Đường Mật Điềm, ngoại hình của Ôn Kỷ Ngôn thay đổi hoàn toàn: Mái tóc vàng uốn sóng to, chiếc váy dài tha thướt chấm đất phong cách cực ngoại, lối trang điểm tinh tế, cộng với những nét vốn đẹp của Ôn Kỷ Ngôn, khiến người ta cảm giác đó là một mỹ nhân lai.
Chớp chớp đôi mi giả cong, dày nặng trịch Ôn Kỷ Ngôn soi gương xuýt xoa: "Oa! Điềm Điềm, kỹ thuật của cô khá lắm, trang điểm thế này, trông tôi rất xinh!" Ôn Kỷ Ngôn lúc này giống như một cô phù thủy xinh đẹp.
"Tôi biết, anh vốn mang trái tim phụ nữ, trong hình hài đàn ông!" Đường Mật Điềm nhanh chóng thu dọn đồ trang điểm: "Sau này nếu anh muốn cải trang thành phụ nữ, tôi sẽ giúp anh!"
"Thôi đi, tôi không có hứng!" Ôn Kỷ Ngôn bĩu môi: "Điềm Điềm, mẹ cô có ghê không? Tôi vốn không lo lắng, nhưng bị cô biến thành phụ nữ thế này, lại bắt đầu lo lo!"
"Anh lo cái gì? Mẹ tôi thấy anh là phụ nữ, lại xinh đẹp, nhất định sẽ đối tốt với anh! Nhớ mang khăn quàng cổ", Đường Mật Điềm buồn cười nhìn Ôn Kỷ Ngôn cầm cái khăn quàng vào cổ, lóng ngóng thắt nút, chí ít, cũng che được yết hầu, nhìn kỹ lần nữa, kiểm tra xem có chỗ nào chưa hợp lý, cuối cùng bộ ngực phẳng lỳ của anh đập vào mắt cô.
"Này, cô nhìn ngực tôi làm gì?" Ôn Kỷ Ngôn vô thức đưa tay ôm ngực, mặt hơi đỏ một cách đáng ngờ, lòng thầm cầu nguyện, cô đừng bắt anh mang ngực giả.
"Tôi thấy, ngực anh hơi phẳng!" Đường Mật Điềm đắn đo, sắc mặt bối rối, nói rồi nhìn lảng sang chỗ khác, "Tôi thấy, anh cần có vật gì đệm để ngực cao lên một chút!" Nói xong, đảo mắt xung quanh tìm vật gì có thể đệm ngực.
"Ô, cứ để ngực sân bay thế này không được sao?" Ôn Kỷ Ngôn nhăn mặt: "Điềm Điềm, tôi không thể nhét cả một cái bánh bao vào ngực như mấy cô trên ti vi đâu, trông quái dị lắm!"
"Phải đấy, có thể đệm bằng cái này!" Đường Mật Điềm phớt lờ Ôn Kỷ Ngôn, chạy biến về phòng, lấy miếng lót silicon thường dùng lúc đi bơi, "Anh tự độn hay là để tôi độn giúp?"
"Cô chắc muốn giúp tôi không?" Ôn Kỷ Ngôn liếc miếng lót trên tay Đường Mật Điềm vẻ coi thường.
Đường Mật Điềm ngớ người, sực nhớ câu vừa nói, bối rối đứng tại chỗ, đưa tay bịt miệng: "Tôi thấy, anh tự làm thì hơn!"
Ôn Kỷ Ngôn ngắm miếng lót mềm mềm trong tay, đột nhiên nheo mắt, cười nói: "Nhưng tôi không biết độn! Cô giúp tôi đi!"
"Cái này..." Đường Mật Điềm, nói nhanh: "Cái này đơn giản lắm, anh chỉ cần xé lớp ni lông này ra, sau đó dán lên ngực là xong!"
"Vậy hả?" Ôn Kỷ Ngôn cười hề hề hỏi: "Cái này phải theo size của từng người chứ?" Nói rồi mắt vô thức liếc nhìn ngực Đường Mật Điềm.
"Anh... anh nhìn cái gì?" Đường Mật Điềm đưa tay che ngực, nghiến răng nói: "Ôn Kỷ Ngôn, cho anh ba phút, làm không xong, thì tôi lấy cái này dán vào mắt anh!"
"Cô... đúng là ác quá đi!" Ôn Kỷ Ngôn cầm miếng lót từ tay Đường Mật Điềm, chạy vụt vào phòng tắm, không hiểu sao mặt nóng ran.
Đường Mật Điềm giơ tay xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, mắt liếc nhanh một lượt trong nhà, xem còn có gì chưa ổn, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, chưa thở xong, đã thấy tiếng mẹ đập cửa: "Điềm Điềm, mở cửa, mở cửa mau!"
Đường Mật Điềm bước vội ra cửa, trấn tĩnh giây lát mới mở cửa, nặn một nụ cười thật tươi với mẹ: "Oa! Mẹ nhanh thật đấy!" Biết thế bảo mẹ đến khu X mua đồ ăn để mẹ bị tắc đường, có thể kéo dài thêm ít thời gian!
"Sao vẫn chưa thay quần áo?" Bà Đường bước vào, cau mày thấy con gái vẫn mặc bộ ngủ, đầu tóc rối tung, "Con xem, trông con lôi thôi thế này, ai muốn gặp?" Nói xong giục: "Nhanh lên, đi thay quần áo, trang điểm, không biết con học stylist để làm gì, không biết chăm sóc cho cái vẻ bề ngoài của mình, thật uổng công!"
Đường Mật Điềm chỉ có thể ngậm miệng, không có chút sức lực phản bác nào, trước những lời công kích của mẹ, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, nếu tranh luận cô chỉ có nước thua mà thôi!
"Nhanh, nhanh, mau thay quần áo đi!"
"Con biết rồi, mẹ đừng giục!" Đường Mật Điềm lòng nóng như lửa, xem ra, hôm nay mẹ rất nôn nóng muốn rao bán cô!
"Cháu chào cô!" Ôn Kỷ Ngôn xử lý xong phần ngực, mở cửa nhìn thấy bà Đường và con gái đang đi về phòng thay quần áo vội lên tiếng chào.
"Cô là..." Bà Đường nghi hoặc nhìn Ôn Kỷ Ngôn từ đầu xuống chân, cảm thấy hơi tự ti về chiều cao của mình, bà cao 1m55, còn "cô gái" này cao 1m80.
"À mẹ, cô ấy là Ôn Ngôn Ngôn, cùng thuê nhà với con, mới chuyển đến!"
Đường Mật Điềm thản nhiên đứng chắn trước mặt mẹ, lưng quay về phía Ôn Kỷ Ngôn vẫy tay ra hiệu để anh biết ý, biến về phòng cho nhanh.
"Cùng thuê nhà? Ôn Ngôn Ngôn?" Bà Đường nhìn Ôn Kỷ Ngôn ánh mắt hiền hậu: "Cháu làm nghề gì?"
"Ngôn Ngôn hả, cô ấy là người mẫu!" Đường Mật Điềm nói luôn.
"Người mẫu, thảo nào cao thế!" Bà Đường bước mấy bước đến gần, khiến Ôn Kỷ Ngôn lúng túng, đi cũng dở, ở không x