Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Tác giả: Cố Thất Hề

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134984

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/984 lượt.

ra ngoài khỏi nói thuê khách sạn, cho dù vào quán net cũng cần trình chứng minh thư, mà anh lại không có, chỉ có mỗi tiền thì có tác dụng gì? Ngộ nhỡ bị hiểu lầm là tù vượt ngục, thì phiền phức to.
"Tôi trả lại tiền anh, anh đi đi!" Đường Mật Điềm cuống quýt nói, hôm nay cô vất vả lắm mới nịnh được mẹ, nếu để bà hiểu lầm quan hệ giữa cô và Ôn Kỷ Ngôn, thì coi như đi đứt! Nhẹ thì mẹ bắt cô công khai mối quan hệ với Ôn Kỷ Ngôn, nhưng, hậu quả không ổn, Ôn Kỷ Ngôn là Gay, làm sao cô có thể được hưởng hạnh phúc lứa đôi? Nặng thì bị chỉnh một trận nên thân, dám cho một người đàn ông không rõ lai lịch ở cùng nhà.
"Cô đã nhận tiền rồi, tôi không lấy lại, tôi cần chỗ ở." Ôn Kỷ Ngôn nói cùn: "Đánh chết tôi cũng không đi!"
"Anh!" Đường Mật Điềm trừng mắt, coi như cô đã đích thân trải nghiệm cái gọi là mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó, nhìn thái độ của Ôn Kỷ Ngôn, chắc chắn đuổi cũng không đi chỉ còn đổi cách khác, Đường Mật Điềm đảo mắt một vòng, nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh không đi thật chứ?"
"Không đi, nhất quyết không đi." Ôn Kỷ Ngôn ôm chặt gối, ánh mắt kiên định.
"Không đi cũng được, nhưng anh phải giúp tôi đối phó với mẹ tôi!" Đường Mật Điềm nhìn Ôn Kỷ Ngôn, nói rõ ràng: "Nếu ứng phó không được, thì không cần tôi đuổi, mẹ tôi cũng tự đuổi anh đi."
"Điềm Điềm, cô đưa mẹ mình ra dọa tôi à?" Anh cười khạch một tiếng: "Mẹ cô thúc ép cô đi xem mặt, bây giờ biết cô ở cùng với một người đàn ông, nhất định sẽ rất vui."
"Đúng thế, sẽ rất vui, sau đó sẽ ép chúng ta kết hôn!" Đường Mật Điềm cười giễu cợt: "Ôn Kỷ Ngôn, anh bỏ trốn khỏi đám cưới chẳng nhẽ lần này lại cam chịu bị ép lần nữa."
"Mẹ cô không đáng sợ như vậy chứ?" Ôn Kỷ Ngôn không tin: "Cô đùa hả?"
"Anh thấy, tôi giống đùa lắm ư?" Đường Mật Điềm nhếch mép, cười nhạt.
Nghĩ tới thái độ của Đường Mật Điềm tối qua, Ôn Kỷ Ngôn chợt hiểu, có thể cô không hề đùa, "Điềm Điềm, mẹ cô định ở bao lâu? Tôi cần ra ngoài tránh bao lâu?"
"Tôi không biết mẹ sẽ ở bao lâu, còn phải xem tâm trạng của bà." Đường Mật Điềm nói: "Dù sao, anh cũng nên tạm lánh đã, đợi mẹ tôi đi, tôi sẽ gọi anh về."
Trốn một ngày, nửa ngày, còn có thể chịu được, nhưng vô thời hạn, ngộ nhỡ mười ngày, nửa tháng, anh vừa không có chứng minh thư, lại còn phải đề phòng bị người của bố phát hiện bắt về, suốt ngày lang thang ngoài đường trong tình trạng nơm nớp lo sợ, thật kinh khủng! Ôn Kỷ Ngôn nghĩ nhanh, càng nghĩ càng cảm thấy ở chỗ Đường Mật Điềm này là an toàn nhất, anh không muốn đi, cho nên nói: "Điềm Điềm, cô cũng biết bạn tôi chưa kịp gửi chứng minh cho tôi, tôi mà ra ngoài, thật sự rất khó khăn!"
"Vậy anh nghĩ cách đi!" Đường Mật Điềm cắn môi, suy nghĩ: "Cho dù anh dự định thế nào, cũng không được gây rắc rối cho tôi, nếu không, mẹ nhất định sẽ bắt tôi về nhà, anh cũng bị đuổi đi luôn!"
"Cô có thể nhốt tôi ở trong phòng? Chỉ cần chuẩn bị ít mì gói, bánh quy, nước, tôi đảm bảo sẽ im in thít như chuột, trốn trong tủ vài ngày, được không?" Ôn Kỷ Ngôn hăng hái: "Chỉ cần không bị mẹ cô phát hiện thì cô sẽ không gặp rắc rối?"
"Cách này quá nguy hiểm!" Đường Mật Điềm phân vân: "Mẹ tôi là người rất cảnh giác, nếu anh trốn trong tủ mà bị phát hiện, nhất định bà ấy sẽ nghĩ anh là người xấu, sẽ báo cảnh sát bắt, trong khi anh lại không có chứng minh thư, kiểu gì cũng không giải thích được!"
Ôn Kỷ Ngôn gật đầu: "Đúng, lúc đó, cô không bị rắc rối, nhưng tôi thì rắc rối to, vậy Điềm Điềm, cô nghĩ xem phải làm thế nào? Ngoài phương án tôi phải ra ngoài, cô nghĩ cách khác xem!"
"Cách thì có, nhưng chỉ sợ anh không chịu phối hợp!" Đường Mật Điềm thủng thẳng nói.
"Cách gì, cô nói đi, chỉ cần tôi thấy hợp lý sẽ phối hợp!" Ôn Kỷ Ngôn vỗ ngực nói to.
"Anh nói rồi đấy nhé?" Đường Mật Điềm ranh mãnh chớp mắt: "Cách này rất đơn giản, chỉ cần anh thay đổi ngoại hình một chút là được!"
"Thay đổi ngoại hình? Thế là thế nào?" Ôn Kỷ Ngôn nghi hoặc: "Không phải cô muốn tôi..."
"Hi hi, anh hiểu là được!" Đường Mật Điềm làm bộ bí ẩn, chạy như bay về phòng, tìm chiếc váy dài Bohemêng, vớ lấy túi trang điểm treo trên cây mắc áo, sau đó chạy về chỗ Kỷ Ngôn, ném chiếc váy vào tay anh: "Anh mau thay đi, mẹ tôi sắp đến rồi."
"Trời! Cô muốn tôi cải trang thành nữ thật sao?" Ôn Kỷ Ngôn nhìn bộ váy áo trong tay, mặt nhăn giống như nuốt phải ruồi. "Điềm Điềm, không còn cách khác ư?"
"Ôn Kỷ Ngôn, anh đừng lải nhải nữa được không? Mẹ tôi sắp đến rồi, anh không thay quần áo, hoặc là phải biến, hoặc là bị báo cảnh sát, không có chứng minh thư, anh tự nghĩ mà làm!" Đường Mật Điềm bực bội quát Ôn Kỷ Ngôn.
"Tôi tôi cái gì! Một câu thôi, thay hay biến đây? Nhanh lên" Đường Mật Điềm đứng chắp tay vào hông hỏi, cô còn phải trang điểm cho anh ta nữa, nếu cô không thông minh tìm cách điều mẹ đi chỗ khác để câu giờ, thì cả cô và anh ta đi đời rồi!
"Thay thay thay!" Ôn Kỷ Ngôn không có lựa chọn nào tốt hơn, đành ôm váy áo, vào phòng tắm thay, khi anh thay xong quay về phòng, Đường Mật Điềm đã lấy sẵn ra bộ đồ trang điểm rất xịn, chỉ chiếc ghế trước mặt bảo anh: "Mau ngồi xuống!"


XtGem Forum catalog