
Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134915
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/915 lượt.
ôi là, không được phép chỉ mặc quần lót ở nơi sinh hoạt chung!" Mật Điềm giải thích rõ ràng, thấy anh ta cười ngặt nghẽo tức giận nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh còn dám cười nữa, tôi sẽ không cho anh ở ghép!"
"Được rồi, được rồi, tôi không cười nữa!" Biết là nếu cười tiếp Đường mật Điềm đang tức giận có thể nổi điên đuổi mình ra ngoài, v lập tức nhịn cười: "Cô xem, người lớn rồi mà còn trẻ con thế, tôi chỉ đùa tí xíu mà cô lại tưởng thật!"
"Tôi không thèm đùa với anh!" Đường Mật Điềm bực mình nói.
"Vâng vâng, vâng tôi vô duyên quá!" Ôn Kỷ Ngôn vội cầu hòa, "Điềm Đềm, cô thấy đấy, tôi đi vội quá, không mang gì cả, không biết có thể phiền cô chuẩn bị một ít đồ sinh hoạt cá nhân không?"
"Không!" Cô trả lời dứt khoát.
"Cũng phải, cô cho tôi ở đã là một ân huệ lớn, lại làm phiền cô, tôi thật sơ xuất!" Anh ta khách sáo nhìn Đường Mật Điềm: "Chỉ có điều, tối nay đi ngủ mà không rửa sợ làm bẩn giường cô, không đánh răng, sợ hơi thở làm bốc mùi con Tuski của cô." Nói xong hít thật mạnh: "Hiện giờ Tuski này thật là thơm tho..."
"Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ anh rồi!" Đường Mật Điềm giằng con Tuski từ tay Ôn Kỷ Ngôn, "Theo tôi về phòng lấy đồ, nhưng tôi phải ghi nợ!"
"Không hề gì!" Ôn Kỷ Ngôn cười đi theo Đường Mật Điềm, bước vào phòng co, đúng như dự đoán, căn phòng này cũng quét sơn hồng với những con búp bê màu hồng. Thấy cô mở tủ đưa cho anh chiếc khăn tắm màu hồng, bàn chải búp bê hồng, anh bất giác cười khan: "Điềm Điềm, đồ dùng của cô cũng giống như con người cô vậy, thật ngọt ngào, đáng yêu!"
"Đúng thế, anh thích hả?" Đường Mật Điềm cười nhìn Ôn Kỷ Ngôn.
Được nhìn như thế, sao dám nói không thích? Ôn Kỷ Ngôn chỉ có thể gật đầu cười: "Thích, tôi thích nhất màu phấn hồng!" Tuy không thể nói là rất thích chỉ là thích thích, nhưng khi bị vây quanh toàn màu màu hồng như vậy thật đúng là khó tả. "Anh đã thích màu phấn hồng, vậy cái áo ngủ này anh mặc trước!" Đường Mật Điềm nói xong, lấy trong tủ ra chiếc áo T shirt màu phấn hồng to đùng, ấn vào tay Ôn Kỷ Ngôn: "Tôi nghĩ, anh sẽ thích, chiếc áo này rất to, anh có thể mặc!"
"Điềm Điềm, thật là...cảm ơn cô!" Tay cầm nhiều thứ màu hồng như thế, cơ mặt Ôn Kỷ Ngôn khẽ rung, khó nhọc nói ra.
"Đừng khách sáo, nên như vậy..." Mật Điềm quay mặt lại, cười rõ tươi với Ôn Kỷ Ngôn: "Anh có cần quần lót không? Nhưng tôi không có đồ của đàn ông, chỉ có của phụ nữ, cũng không biết liệu anh có mặc được không?" Nói rồi, cúi đầu vào tủ, định tìm một chiếc quần lót to một chút.
"Không cần đâu!" Ôn Kỷ Ngôn vội giơ tay ngăn Đường Mật Điềm: "Quần lót, mai tôi tự đi mua." Nếu ngay quần lót cũng là màu hồng Kitty, thì hoàn toàn biến anh thành phụ nữ mất rồi, khác nào bảo anh cầm dao tự hoạn!
"Vậy được, tôi dẫn anh đi tắm!" Đường Mật Điềm nhướn mày, sau đó dẫn Ôn Kỷ Ngôn đến phòng tắm, chỉ các thiết bị, dặn dò: "Bên trái là nước nóng, phải là nước lạnh, đây là quạt thông gió, kia là thiết bị sưởi, bàn chải, kem đánh răng, nước súc miệng đều ở kia."
"Ồ, được, rõ rồi!" Ôn Kỷ Ngôn nhẫn lại ghi nhớ một lượt rồi gật đầu.
"Vậy anh tắm đi!" Đường Mật Điềm kéo cửa, không quên nhắc nhở: "Anh nhớ khóa cửa đấy!" nói xong đi về phòng mình.
Hành trình chạy trốn gian nan, hết ngồi tàu, ngồi xe, lúc này Ôn Kỷ Ngôn chỉ muốn trầm mình trong bồn, tắm một trận rồi ngủ một giấc đã đời, còn những chuyện phiền phức, anh không muốn nghĩ đến, nhưng nhắm mắt, đầu óc lại tỉnh như không, ý nghĩ lại quay về thành phố B, cảnh tượng anh chạy trốn khỏi tiệc đính ôn, và cuộc bỏ trốn đáng sợ đến thành phố S này, lần lượt hiện ra trong đầu như một cuốn phim!
Trong lễ đính hôn, Ôn Kỷ Ngôn cùng người anh em Trần Cẩm Ngôn phải vận dụng kế dương đông kích tây và ve sầu thoát xác mới có thể chạy trốn ra ngoài, nhưng lại bị mấy gã vệ sĩ cơ bắp của bố truy đuổi suốt một đêm, phải luồn lách qua những ngõ nhỏ, đường hẹp, chen xe buýt, đi taxi, ngồi tàu điện ngầm, dùng đủ mọi cách, đến ba giờ sáng hôm sau mới coi như thành công, đã cắt được "cái đuôi" bám theo, tìm một khách sạn tồi bên đường nghỉ chân, thậm chí không kịp tắm rửa, vừa cởi áo ngoài đã ngủ như chết.
Ôn Kỷ Ngôn chưa bao giờ ngủ say như thế, mặc tiếng xe ồn ào bên ngoài và tiếng rên rỉ từ các phòng bên, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào giường qua tấm rèm thưa, anh bực mình kéo cái gối che kín khuôn mặt mệt mỏi, tránh ánh nắng gay gắt, trwỏ mìh, ngáp một cái, vẫn buồn ngủ, mắt nhắm tịt, ngủ tiếp, hôm qua quả thực là một ngày quá mệt, toàn thân rã rời.
"Tinh...tinh...ting" chuông điện thoại vang lên.
Ôn Kỷ Ngôn người cuộn tròn, không những kéo chăn đắp mà còn vùi đầu dưới gối, không muốn nghe điện thoại, cuộc truy đuổi hôm qua khiến anh quá mệt chỉ muốn ngủ. Nếu có thể anh rất muốn tắt máy, ngủ một giấc quên trời đất, nhưng không được, anh phải mở điện thoại, giữ liên lạc với Trần Cẩm Ngôn để có thể biết được động tĩnh của cha, còn có cách ứng phó.
"tinh... tinh...tinh" điện thoại reo một hồi, lại reo lần nữa, "shit" Ôn Kỷ Ngôn lẩm bẩm chửi tục, cuối cùng cũng trở dậy nghe điện thoại, nhìn thấy số máy cảu Trần Cẩ