Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dạy Dỗ Ác Ma

Dạy Dỗ Ác Ma

Tác giả: Lộ Khả Khả

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134845

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/845 lượt.

cho hắn, nội dung không có gì hơn là về chuyện của Đỗ Nhược Đồng.
Thỉnh thoảng, vợ của hắn cũng đích thân gọi điện cho hắn.
—— “ hôm nay công việc của anh có thuận lợi không”?
Nhìn khí sắc cô rất tốt 
Mọi người cần gì phải truyền tin tới quấy rầy hắn, giống như cô một mình tại ngôi nhà cảm thấy cô đơn, cực độ nhớ hắn
Quan Chấn Ngôn nheo hai mắt, môi mỏng bĩu một cái, cảm giác mình bị đùa bỡn.
Xe chạy nhanh hướng về phía Quan gia, đứng chờ đợi cửa lớn mở ra, Quan Chấn Ngôn hung hăng tìm kiếm thân ảnh của cô.
Cô đang ra sức đạp xe , dùng sức dễ dàng có thể bẻ gảy chiếc cổ mảnh khảnh hoặc bắp chân thon dài kia, chạy nhanh về phía cửa lớn.
Xe mới đi vào trong cửa, Quan Chấn Ngôn liền quát to một tiếng.
"Dừng xe!"
Xe dừng lại, ánh măt tài xế Vương không thể tưởng tượng nổi , xuống xe ——
"Anh đã trở lại!" Đỗ Nhược Đồng tăng tốc đạp về phía hắn.
"Cẩn thận!" Quan Chấn Ngôn nhăn mày, gầm nhẹ một tiếng.
"A ——" tiếng kêu của Đỗ Nhược Đồng cùng tiếng phanh của xe đạp đồng thời vang lên.
Cô phanh xe quá nhanh, trọng tâm không ổn định, từ xe đạp cả người té ra ngoài.
Quan Chấn Ngôn kịp thời đỡ cơ thể của cô.
"Nguy hiểm thật!" Đỗ Nhược Đồng hốt hoảng nhìn ánh mắt âm trầm của hắn, cô bám vào cánh tay của hắn, nhàn nhạt cười một tiếng."Cám ơn anh, em đạp xe nhanh quá rồi”
Thân thể cô vừa động, hương thơm thanh nhã của cô nhẹ nhàng bay vào trong mũi hắn. Hắn bỗng dưng đẩy cô ra,giống như cô là hòn lửa dễ bị phỏng tay vậy.
"Trời nóng như vậy, em ở bên ngoài đạp xe làm cái gì?" Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn chiếc xe, không khách khí chất vấn.
"Ông chủ bán cá vừa gọi điện thoại cho em bảo có một mẻ cá mới, cho nên em đến xem thử ...” Đỗ Nhược Đồng ôn hoà nói, không muốn khiến hắn khó chịu.
"Em mua mấy cái đấy làm gì? Không ai muốn em nhiều chuyện!" Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, nóng nảy trầm thấp giọng nói, thỏa mãn ý vị trách mắng. Nhìn cô đạp xe mà ngã nhào, có khác gì tự tìm phiền phức.
Đỗ Nhược Đồng giật mình đứng tại chỗ, đôi tay xoắn lại với nhau, có cảm giác hung hăng bị tát một cái. Mấy ngày nay cô cố gắng tìm kiếm tư liệu về sở thích món ăn của hắn, đột nhiên biến thành một đống vô dụng đồ bỏ đi, ngăn chặn tất cả ý nghĩ của cô.
Cô cảm thấy mình như một đứa ngốc
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô không cười nữa, hắn mím chặt môi, không cho phép mình nói những lời an ủi cô.
Ai biết cô đối với hắn có thực sự để tâm hay không! Trẻ tuổi như cô, điều kiện lại tốt, không thể nào không có tâm cơ. Căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, càng là người có biểu hiện ân cần thì tâm cơ càng sâu. Điểm này, hắn đã được lĩnh giáo qua từ những người đàn bà khác
"Em chỉ cần đợi ở nhà là tốt rồi." Hắn trầm giọng ra lệnh.
"Chuyên tâm đợi ở nhà, không phải anh muốn có một người vợ chăm sóc tốt cho anh sao?" Mắt Đỗ Nhược Đồng nguội lạnh nhìn hắn, không chút nào giấu diếm nghĩ đến ý đồ của hắn.
"Em đến nhà anh đã mấy ngày? Không thể nào thích ứng hoàn cảnh ở đây sao?" Hắn mở to mắt, không nhìn cô, không cấp cho bất kỳ đáp án nào.
"Em đi ra ngoài không phải cũng là thích ứng hoàn cảnh nơi này sao?"
"Em thật ra rất nhanh mồm nhanh miệng." Quan Chấn Ngôn không vui nhăn mày.
Thì ra hắn mong cô là một người vợ an phận? Đỗ Nhược Đồng khó chịu cắn môi, cô không tiếng động cúi đầu, đem những sợi tóc đen che khuôn mặt để điều chỉnh lại tâm tình.
"Đem lời trong lòng em nói ra." Nếu không hiểu một cuộc làm ăn, hắn sẽ không vung tiền. Nữ nhân cũng giống vậy. Hắn cưới cô, sẽ phải biết ý nghĩ trong lòng cô.
"Đối với em mà nói, làm một người vợ an tĩnh không khó. Nhưng nếu như anh không muốn đây là một cuộc hôn nhân chỉ mang vẻ hào nhoáng bên ngoài, như vậy, ít nhất anh cũng phải cho em một chút thông tin về anh để em biết nên làm thế nào mới có thể khiến chũng ta hiểu nhau hơn." Đỗ Nhược Đồng không sợ biểu tình ủ dột của hắn, dũng cảm nói ra lời trong lòng.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, dưới lớp quần áo là lồng ngực đang phập phồng kịch liệt( Ngư: không phải nói gì chứ anh này có vẻ thích trò trợn mắt. Di: tỷ thấy mắt ổng sắp lồi ra hết rồi á )
Gặp quỷ, vợ của hắn không sợ hắn, cũng là chuyện đương nhiên, hắn không biết mình cao hứng cái gì!
Quan Chấn Ngôn liều chết đè nén tâm tư, không nhịn được nhếch miệng, khiến khuôn mặt lại càng thêm cương cứng.
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn, trực giác cho rằng mình đã khiến hắn không vui. Cô thở dài trong lòng, nhụt chí suy sụp hạ vai.
" Tại sao không gọi tài xế đưa em ra ngoài?" Hắn hỏi.
Hắn vừa mở miệng, trong mắt Đỗ Nhược Đồng lại hiện lên nụ cười. Nàng ngẩng đầu thật nhanh, mắt đẹp như trân châu trộn lẫn sự nhu hòa.
"Em thích đạp xe đạp phóng qua những dãy nhà trên đường, cảm giác rất giống đi qua một đường hầm lục sắc. Anh cũng nên thử một chút, đó là một trải nghiệm tuyệt vời”
Một làn gió mát thoáng qua khuôn mặt của cô, nụ cười của cô theo gió nhẹ thổi tới trước mặt hắn.
"Tùy em muốn làm gì thì làm!" ngực Quan Chấn Ngôn cứng lại, bỗng dưng quay đầu đi, không muốn cho cô thấy trong mắt hắn có một