Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đêm Săn Xuân Sắc

Đêm Săn Xuân Sắc

Tác giả: Kim Bích

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134650

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/650 lượt.

nơi nào, theo thói quen đáp lại anh.Nụ hôn nóng bỏng đưa trí nhớ của bọn họ chạy đi xa, một màn giao hoan như đèn kéo quân, nhanh chóng khơi lên ngọn lửa tình dục.Mỗi lần thay đổi từng góc độ hôn, thân thể của hai người càng thêm gần nhau.Lương Bằng Uy không cách nào giấu giếm tình ý trong lòng mình nữa, anh hôn một cái nữa thật sâu rồi lui ra một khoảng cách, nhìn mắt của cô, thâm tình nói: “Anh yêu em, Bảo Nhi, đừng rời khỏi anh nữa được không?”
Cái gì? !
Màn tỏ tình kinh người làm đầu óc Bảo Nhi trống không mấy giây, cánh môi ửng hồng khẽ run, khóe mắt cũng rơm rớm lệ.Anh nâng mặt cô lên, khổ sở nói: “Bảo Nhi, anh thật sự rất yêu em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã bị em hấp dẫn thật sâu, mặc dù biết em là em gái của Khâu Nhậm Diệu, nhưng anh thực sự rất yêu em a!”
“Uy. . . . . .”
“Đều tại lòng tự ái chết tiệt của anh, mới có thể hại em khổ sở như vậy, lần này em đột nhiên rời đi, mới để cho anh phát hiện ra sự ngu xuẩn của mình, anh rõ ràng là yêu em như thế, cần em như thế, nhưng anh lại không hiểu được như thế nào là quý trọng. Bảo Nhi, đồng ý với anh, đừng rời khỏi anh nữa được không em!”
“Trời ơi! Uy. . . . . . Chẳng lẽ anh không phải là vì đứa bé. . . . . .” Cô không nghe lầm chứ! Anh nói anh yêu cô
“Đứa bé chỉ là lý do phụ, thật ra thì người anh thật sự nhớ nhung là em, Bảo Nhi!” Âm thanh của anh đầy chua xót lại thương tiếc.
Mắt Bảo Nhi ướt ướt, âm thanh khẽ run, “Nhưng. . . . . . Ngày đó anh ở thư phòng, rõ ràng nói sẽ tuyệt đối không yêu em. . . . . .”
“Thư phòng?” Lương Bằng Uy bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là như vậy, em là vì nghe được anh nói những lời đó mới quyết định rời đi sao? Ồ! Bảo Nhi, cái nha đầu ngốc này, những lời đó tất cả đều là anh ăn ở hai lòng mà nói nhảm thôi.”
“Còn Thẩm Thiến San thì sao? Anh không phải có hôn ước với cô ấy sao?”
“Đó là do cha anh và cha Cô ấy bí mật quyết định, không có bất kì liên quan đến chuyện của anh, anh lại không yêu cô ấy, tại sao phải cưới cô ấy? Bảo Nhi, người anh yêu là em, chỉ có em mới làngười anh yêu nhất, cũng là người anh muốn kết hôn nhất, duy nhất của đời này, kiếp này!”
Có thật không? Những điều này có thật không? Tâm tình Bảo Nhi kích động, nước mắt không ngừng chảy ra khỏi hốc mắt. Không cách nào đè nén thâm tình đối với anh, cô dùng sức ôm lấy anh, lớn tiếng tỏ tình, “Uy. . . . . . Uy. . . . . . Em cũng yêu anh a!”
Nghe vậy, Lương Bằng Uy chấn động không dứt, vẫn tưởng rằng cô sẽ không tiếp nhận mình, đang định trong tương lai sẽ từ từ bắt lấy lòng của cô, sao đoán được cô đã sớm yêu mình. . . . . .
“Có thật không? Bảo Nhi, anh không nghe lầm chứ! Em lặp lại lần nữa, nhanh lên một chút!” Anh hưng phấn bắt lấy vai của cô, khát vọng nghe nữa. Cô cười đến rực rỡ, lần nữa thâm tình tỏ tình, “Em cũng yêu anh, Uy!”
Dứt lời, Lương Bằng Uy nhanh chóng hôn lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, hai người lại bắt đầu một cuộc kích tình lần nữa.Môi lưỡi của anh làm cô yêu say đắm, mà cô ngọt ngào lại làm anh đắm say, bọn họ lấy nụ hôn để bày tỏ tình yêu.Nụ hôn của anh dừng không được, ngón tay cũng vội vã như không kịp cởi y phục của cô.
“Đợi chút. . . . . . Uy, nơi này là trên xe. . . . . . A. . . . . .” Cô muốn kháng nghị, nhưng bởi vì ngực đẹp đã bị anh nắm chặt mà trở thành rên rỉ.
Nghe được âm thanh mỹ miều của cô, một tay anh trêu đùa ngực của cô, một tay kia đi tìm lối vào bí mật của vườn hoa kia, bắt đầu làm động tác reo rắc mê tình.
Thân thể Bảo Nhi từ từ nóng lên, “A. . . . . . Uy. . . . . . Uy. . . . . .” Cô cảm nhận sự chân thật của anh, vội vã không kịp cợi quần áo của anh ra, tay nhỏ bé lớn mật cầm lấy dục vật to lớn của anh, chủ động vỗ về chơi đùa .Đợi dục vọng của hai người đạt tới sôi trào thì anh để thân thể của cô lên, bởi vì không gian có hạn, cô không thể không thể đem hai chân cong lên, mà chỉ có thể chỉnh cho tư thế thật tốt nhất để cho anh tiến vào.
Anh nâng mông của cô lên, dùng sức thẳng tiến, một hơi thẳng đến nơi sâu nhất .
“A ——” Bảo Nhi kêu ra tiếng, nước mắt vui mừng chảy đầy gò má.
Anh đem hai chân cô cố định lại tại chính mình chủ động lắc hông, bắt đầu mãnh liệt chạy nước rút.
“A, a, a. . . . . .” Cô ôm chặt lấy anh, hai chân kẹp chặt, cô phối hợp nhịp ra vào của anh .Lương Bằng Uy dưới sự phối hợp ăn ý của Bảo Nhi gần như điên cuồng hơn, nơi này vừa nóng lại chặt khít làm cho của anh hưng phấn mãi không thôi, mà cô cũng vì phía trong được cọ sát mà không ngừng dâng lên khoái cảm, khoái cảm này làm người ta như si như say cũng nhanh tiến tới gần, hơn nữa gần như muốn đem bọn họ chôn vùi. . . . . Cuối cùng.Bảo Nhi cũng chân thật cảm nhận được sự tồn tại của Lương Bằng Uy , đồng thời cũng khắc sâu đến mức hiểu rõ, yêu anh, tình cảm này mãnh liệt như thế , chỉ là. . . . . . Người nhà của cô, nên làm như thế nào cho phải đây?
Ai! Thôi!
Người yêu của cô trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, tin tưởng vì tương lai hai người, anh nhất định sẽ cố gắng lên!
Hạnh phúc, vào lúc này phủ xuống. . . . . .