
Tác giả: Trương Vũ Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134289
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/289 lượt.
đã có thai sao?
Đông Tam chớp chớp mắt, cô quyết định ra đòn quyết định với Lợi Lợi:
- Bác sĩ nói, phụ nữ mang thai mà bị nghén nhiều thì đứa con sinh ra sẽ rất thông minh. Cả tháng nay bị nghén ngẩm, tôi không thể nuốt bất kì thứ gì vào bụng, khổ không để đâu cho hết. Biết làm sao được, làm mẹ đúng là thiên chức thiêng liêng mà. Nhưng cũng may, bác sĩ nói tôi còn trẻ, sức khỏe đang tốt, vẫn có thể chịu được. Nhưng cô Lô này, cô phải nhanh nhanh chóng chóng đi. Làm mẹ khi đã lớn tuổi thì không chỉ mẹ gặp nguy hiểm mà con sinh ra cũng dễ mắc dị tật đó.
Đông Tam có thể dễ dàng nhận ra sự cay đắng của Lợi Lợi. Mặt cô ta tái xanh, mãi thốt lên được một câu:
- Chúng ta vào kia ngồi nhé!
Đông Tam theo cô ta vào một quán cà phê. Cô chỉ gọi một cốc nước lọc, lý do đương nhiên là phụ nữ mang thai không nên dùng các loại đồ uống có chứa caffein. Lô Lợi Lợi gọi một tách cà phê sữa.
Quán khá vắng vẻ. Lô Lợi Lợi chậm rãi khuấy tách cà phê, bắt đầu dò hỏi:
- Biết từ bao giờ vậy? Được bao nhiêu tuần rồi?
Một tháng rưỡi. Nếu tính kỹ thì là sau đợt từ Thượng Hải trở về, trong cuộc ân ái cuối cùng của họ. Nhưng lần cuối cùng đó đã đem lại mầm sống non nớt trong cơ thể cô, hối hận cũng không kịp.
Hỏi xong, không ai nói gì nữa. Không khí phút chốc rơi vào im lặng.
Lô Lợi Lợi bật cười. - Đúng là người tính không bằng trời tính. Tôi tưởng mình đã thắng được cô, nhưng không ngờ rốt cuộc cô vẫn cao tay hơn.
Đông Tam cố ý đưa tay vuốt ve bụng mình, nói:
- Cảm giác này thật kỳ lạ. Cứ nghĩ đến chuyện đang có một sinh mệnh đang dần dần lớn lên trong người, tôi lại thấy thật thần kỳ. Tôi vốn cũng không muốn... nhưng nếu Chu Nam không cho tôi sinh thì tôi sẽ làm một bà mẹ đơn thân.
Lô Lợi Lợi nhìn cô chăm chú:
- Cô cho rằng Chu Nam sẽ tha thứ cho cô ư?
Đông Tam trong một thoáng không biết nên trả lời thế nào. Cô đành hỏi ngược lại Lợi Lợi:
- Vì sao anh ấy không thể tha thứ cho đứa con của mình chứ?
Lô Lợi Lợi khe khẽ thở dài:
- Trước đây tôi luôn cho rằng cô là người thông minh, không ngờ cô lại bị chính sự thông minh của mình làm mờ mắt. Sao cô có thể đang tâm đẩy người đàn ông mà mình yêu rơi vào cảnh bất nghĩa như thế chứ? Cô biết rõ anh ấy yêu thích công việc đó, vậy mà còn làm cho anh ấy không thể ngẩng mặt nhìn người khác, không thể tiếp tục làm trong ngành IT nữa. Cho dù cô có mang thai, nhiều nhất anh ấy cũng chỉ thừa nhận đứa con mà thôi, còn mẹ của nó, điều này không còn quan trọng nữa.
Đông Tam mỉm cười đầy tự tin:
- Tôi không hiểu cô đang nói gì. Chu Nam là người thế nào, tôi cho rằng mình hiểu anh ấy cũng không ít hơn cô đâu.
Lô Lợi Lợi lắc đầu, nhìn cô đầy thương hại:
- Cô chắc không biết, một con thú hoang khi đã bị thương thì nó sẽ ghi nhớ mối thù ấy như thế nào đâu. Tôi có thể giúp cô thông báo tin này cho Chu Nam, nhưng anh ấy quyết định thế nào, Tam Tam, cô nên lường trước mọi khả năng đi. Chu Nam rất hiểu con người cô. Anh ấy đã đau khổ một lần, lẽ nào lại còn tự mình chuốc lấy đau khổ lần thứ hai hay sao?
Đông Tam lấy que thử thai trong túi quần ra, đặt lên bàn:
- Phiền cô đưa cái này cho anh ấy. Anh ấy thấy nó rồi thì cho dù kết quả như thế nào, tôi cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Lô Lợi Lợi không cầm. Cô ta nhìn chòng chọc hai vạch đỏ sậm trên que nhựa mỏng màu trắng:
- Cô không tin tôi phải không?
Đông Tam cười, không có ý phủ nhận:
- Chu Nam là một người thông minh. Anh ấy sẽ không tin lời tôi nói. Chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy, anh ấy mới tin rằng tôi không lừa anh ấy. Tôi phải đi rồi. Xin lỗi đã làm mất thời gian của cô, tạm biệt.
Không để Lô Lợi Lợi kịp nói gì, Đông Tam liền quay đầu đi ra khỏi quán. Cô ép mình thẳng người đi khuất khỏi tầm nhìn của quán cà phê rồi rẽ vào một góc đường, nôn thốc nôn tháo.
Cách đó không xa, Lô Lợi Lợi trầm ngâm nhìn theo bóng cô. Nhìn từ đằng sau, cô đúng là đã gầy hẳn đi không còn bóng dáng của một nữ vương trời không sợ đất không sợ nữa rồi.
Nhưng Chu Nam không đến tìm cô.
Một tuần đã trôi qua. Trong khoảng thời gian đó,cô vẫn gọi điện cho anh, nhưng vẫn chỉ nhận được tín hiệu tắt máy lạnh lùng.
Thời gian chờ đợi này là lúc khiến con người ta tuyệt vọng nhất. Hôm cô ra ngoài tìm Chu Nam cơ thể đã yếu lại còn bị nhiễm lạnh, phải nhập bệnh viện một lần nữa. Bác sĩ tiêm cho cô một mũi an thai sau đó nghiêm khắc bắt cô phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Cô cứ thế nằm ngây ra trên giường bảy ngày. Trong bảy ngày đó, hết ngủ rồi ăn, hết ăn rồi lại ngủ. Khi không thể ngủ được nữa thì lại nhớ đến những kỉ niệm khi cô và Chu Nam còn ở bên nhau. Từ sau khi Chu Nam tắt điện thoại, cô cũng không còn ý định gọi cho anh lần nữa. Trước nay anh không phải là người đàn ông tuyệt tình như vậy. Có thể lần này anh thật sự hận cô.
Như vậy cũng tốt, ít ra, anh cũng không thể dễ dàng quên được cô.
Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, sinh viên cũng lục tục quay lại trường. Mấy hôm trước sân trường còn vắng lặng thì nay lại trở nên ồn ào, đông đ