
Tác giả: Hiểu Phượng Linh Nhi
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134955
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/955 lượt.
ghế sofa bằng da thật, Lãnh Ngạo mệt mỏi nằm đó, nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh nước mắt của Thước Triều Khả. Có khi anh nghĩ, nếu có thể khiến anh quên đi chuyện năm năm tuổi thì thật tốt, quên đi mình từng bị lẻ loi cô độc, trong lòng chỉ còn nhớ rõ một mình Thước Tiểu Khả.
Nhớ đi nhớ lại, anh bật cười, quên đi, chỉ nhớ mỗi tương lai của anh và Thước Tiểu Khả, điều này có thể sao?
Nghiêng người, anh lại nhớ đến mẹ mình, một người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ. Anh hận bà, hận bà phá hủy tất cả, nếu bà không giết cha anh thì anh vẫn sẽ là một đứa trẻ bình thường, không biến thành tâm tính như hiện nay.
Lúc anh đang nhắm mắt trầm tư thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lãnh Ngạo cau mày, nghĩ thầm không phải anh đã dặn rồi sao, không được anh cho phép thì không ai được quấy nhiễu anh. Người nào không muốn sống nữa mà lớn gan như vậy?
"Thiếu chủ, tôi là Lãnh Bà, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, có thể mở cửa cho tôi được không?" Ngoài cửa vọng vào một giọng nói vội vàng.
Lãnh Ngạo tâm phiền ý loạn, anh vẫn đứng dậy mở cửa nhưng không cho Lãnh Bà vào phòng.
"Lãnh Bà, có phải bà không muốn sống nữa rồi không?" Ánh mắt anh sắc bén, không chút khách khí với cả người chăm sóc mình lớn lên.
"Thiếu chủ, tôi chỉ muốn nói..."
Lãnh Bà còn chưa nói hếy đã bị anh cắt ngang: "Cầu tình cho đứa con trong bụng Khả Nhi?"
Lãnh Bà có chút chờ mong gật đầu.
"Nếu vậy thì không cần nói nữa." Anh đang muốn đóng cửa thì bị Lãnh Bà ngăn lại.
Lãnh Bà đã làm việc trên đảo mấy chục năm, từ lúc ba mươi tuổi cho đến tận bây giờ, có thể nói bà đã tận trung hết trách nhiệm, dâng hơn nửa đời người cho nhà họ Lãnh. Lúc trước, bà không dám nói nhiều với những việc riêng của Lãnh Ngạo, nhưng cậu đang muốn bỏ con, thế này không phải chặt đứt hậu đại cho nhà họ Lãnh sao? Trước khi lão gia lâm chung, nguyện vọng duy nhất của ông là muốn Kha Nhi và Lãnh Ngạo ở cùng nhau, nối dõi tông đường cho nhà họ Lãnh, nói gì thì bà cũng không thể để cậu làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được.
"Phịch" một tiếng, bà quỳ xuống.
"Thiếu chủ, nhà họ Lãnh không thể vô hậu, trước khi lão gia lâm chung đã nắm tay cậu và Kha Nhi, đó là hi vọng hai người có thể sớm sinh quý tử." Giờ đây bà không để ý đến sống chết nữa, chỉ cần cậu hồi tâm chuyển ý thì dù có chết bà cũng không sợ
"Lãnh Bà, có phải tôi quá nhân từ với bà nên lá gan bà càng lúc càng lớn hay không, còn dám vô lễ với tôi." Lãnh Ngạo hoàn toàn thờ ơ với bà, ngay cả liếc nhìn cũng không muốn.
"Thiếu chủ, cậu và Khả Nhi đều do tôi nhìn lớn lên, cậu yêu Khả Nhi, sợ mất đi con bé, chuyện này không có gì đáng trách, nhưng đứa con đó là cốt nhục của cậu. Khả Nhi rất yêu thương đứa nhỏ này, chỉ cần sinh con ra thì con bé sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh cậu. Cậu không thể thông minh một đời, hồ đồ nhất thời như vậy được." Lãnh Bà vô cùng kích động, từng chữ từng chữ đâm vào trái tim của Lãnh Ngạo.
Vẻ mặt hờ hững của Lãnh Ngạo có chút biến hoá, cuối cùng anh nhìn xuống Lãnh Bà đang quỳ dưới chân:" Đứng lên đi, vào rồi nói tiếp."
Đi đến trước cửa sổ sát đất, anh làm một chuyện mà trước nay chưa từng làm, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, duỗi tay kéo tấm rèn dày kia ra. Đương nhiên chỉ kéo một chút, nhưng đã đủ để ánh mặt trời chiếu xuyên vào rồi. Lãnh Bà đứng sau anh nhìn thấy tất cả, nghĩ lại những lúc anh ở cùng Khả Nhi mấy ngày nay, kỳ thực anh cũng đã thay đổi không ít. Nếu không phải do hành động này thì bà thật đúng là không nhận ra.
Đừng xem thường động tác nhỏ này, đều là do công thuyết phục của Lãnh Bà.
" Lãnh Bà, tôi cho bà mười phút." Một câu đơn giản ngắn gọn, nói xong, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
" Sau khi Khả Nhi biết mình mang thai, con bé không còn chống đối nữa mà vô cùng quý trọng sinh mệnh không dễ gì có được này, chứng tỏ con bé có cảm tình với cậu. Nếu cậu quyết tâm phá bỏ nó sẽ chỉ làm Khả Nhi thêm hận cậu thôi. Thiếu chủ là người thông minh, đứa con này sinh ra sẽ không cản trở tình cảm của hai người mà chỉ làm Khả Nhi càng thêm dựa dẫm vào cậu." Lãnh Bà tranh thủ thời gian, tốc độ nói rất nhanh, đừng nhìn bà thường ngày trầm mặc mà lầm, bà rất biết cách quan sát, tâm tư kín đáo," Phá bỏ đứa con này, thiếu chủ sẽ thiệt thòi lớn. Khả Nhi muốn sống cùng cậu nhưng nếu không có con thì chẳng khác nào hủy mất trái tim của con bé. Nếu người sợ trẻ con ồn ào thì có thể giao cho chúng tôi. Hơn nữa, đại nghiệp của nhà họ Lãnh quá lớn, không thể không có người kế thừa."
Không tới mười phút bà đã nói xong. Bà nói hết những gì nên nói, có nói nữa cũng vô ích thời gian còn lại không bằng để anh bình tĩnh suy nghĩ.
Quả nhiên, Lãnh Ngạo trầm mặc, ánh mắt nhìn về phương xa.
Mấy phút sau, anh thở dài nói:" Những đạo lý này tôi cũng biết, nhưng nghĩ đến việc cha chết, mẹ ác độc, tôi liền cảm thấy tốt nhất đừng nên sinh con ra. Tôi cũng biết tôi dùng thủ đoạn để đoạt được Khả Nhi, tôi không muốn con mình sau này cũng sẽ giống vậy."
" Cậu đang lo lắng chuyện này sao ? Chỉ cần về sau cậu đối xử tốt với Khả Nhi thì t