
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341379
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1379 lượt.
ndo, lát nữa quả thật không có việc gì, nên gật đầu đồng ý “Được, vậy tới chỗ cũ đi, anh đến trước chờ tôi...tôi lập tức đến.”
“Được.”
Diệp Chi cúp điện thoại, vội vàng vào nhà thu dọn đồ đạc, đã đến thời gian ăn cơm, cô không muốn làm cho Mạnh Trường Thụy đợi cô lâu quá.
Ngày hôm qua cô tan việc về nhà có mua mấy hộp hải sâm, vốn nghĩ gửi cho Mạnh Trường Thụy, nếu anh đã tới, vừa đúng có thể trực tiếp đưa anh.
Diệp Chi thích sự thoải mái, cũng không thay đồ, cầm hải sâm lên, nói với mẹ Diệp một tiếng chuẩn bị xuống lầu, mới vừa thay giày cao gót. Đã cảm thấy trên cánh tay có gì đó, cúi đầu nhìn, Hoàn Tử đang nắm thật chặt cánh tay của cô, “Mẹ, mẹ đi gặp chú Mạnh sao?”
Ba năm này, Mạnh Trường Thụy tới thành phố C không ít, cũng đã gặp Hoàn Tử nhiều lần, Hoàn Tử cũng biết anh.
“Đúng vậy, con ở nhà ngoan ngoãn, phải nghe bà ngoại với ông ngoại nha.”
“Con cũng muốn đi.” Hoàn Tử ngửa đầu nhìn Diệp Chi , trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng có một sự kiên quyết.
Diệp Chi bất đắc dĩ, nói “Đừng lộn xộn, mẹ đi ăn một bữa cơm rồi về ngay, con ở nhà đọc sách, mấy ngày trước mẹ mới mua cho con một bộ mười quyển sách không phải sao? Không biết chữ nào có thể hỏi ông ngoại.”
“Không.” Ai ngờ, Hoàn Tử luôn luôn nghe lời lúc này lại cố chấp, tay nhỏ bé nắm thật chặt cánh tay của Chi , giống như sợ Diệp Chi chạy mất, “Con muốn đi.”
“Mẹ là đi ra ngoài làm việc, lần sau sẽ dẫn con đi.”
“Không.” Hoàn Tử kiên quyết lắc đầu.
Mấy năm trước, đứa trẻ còn nhỏ, người thích nhất trừ mẹ chính là chú Mạnh, bởi vì mỗi lần chú Mạnh tới đều mang cho cậu món cậu thích nhất, Ice Cream, nhưng có lẽ sắp tới sinh nhật sáu tuổi, Hoàn Tử cũng hiểu được nhiều chuyện hơn.
Cậu biết chú Mạnh nhất định là muốn làm ba của cậu, nhưng cậu không muốn chú Mạnh cùng mẹ kết hôn. Như vậy cậu sẽ giống như Hắc Miêu, cơm cũng ăn không đủ no. Còn có thể vừa lạnh vừa đói té ở trên tuyết.
“Hoàn Tử nghe lời, bà ngoại tối nay làm đồ ăn ngon cho cháu nha.” Mẹ Diệp cười híp mắt đi tới, một tay ôm Hoàn Tử vào trong ngực, vừa an ủi cậu, vừa nhìn Diệp Chi nháy mắt, ý bảo cô đi nhanh một chút.
Con gái đã hai mươi tám tuổi rồi, khó khắn lắm mới có một người đàn ông tốt ở bên, Mạnh Trường Thụy, sao có thể bỏ qua được? Không thể để tiểu quỷ này quấy rối được.
Diệp Chi lặng lẽ gật đầu một cái xoay người, đang muốn rời đi, sau lưng chợt vang lên tiếng khóc nức nở của Hoàn Tử.
Đứa trẻ ở trong ngực bà ngoại hết sức uốn éo, hai cái chân nhỏ đạp loạn lên, giùng giằng muốn đi xuống, lại bị mẹ Diệp ôm thật chặt, không thoát ra được.
Vừa nóng vừa giận, chu cái miệng nhỏ, nước mắt nhất thời chảy ra như suối.
Diệp Chi quyết tâm không để ý tới cậu, cũng không quay đầu lại đi xuống lầu dưới, nhưng mới đi xuống một tầng lầu, vẫn nghe thấy tiếng khóc khàn cả giọng của con trai, giống như là bị mẹ bỏ rơi, khóc thở không ra hơi.
Diệp Chi thở dài, xoay người quay lại. Ôm con trai từ trong tay mẹ Diệp, nước mắt cho cậu, “Ngoan, đừng khóc, mẹ dẫn con đi.”
“Trời sanh cái bệnh thương người. Đứa bé nháo một lúc là hết.” Mẹ Diệp ở bên cạnh ai oán nói: “Để ý đến nó làm cái gì?”
Hoàn Tử nghe được mẹ Diệp nói như vậy, hai con tay nhỏ bé nhanh chóng ôm chặt cánh tay Diệp Chi, như con thú nhỏ ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẹ Diệp, mắt nhỏ dài trợn tròn lên, mang theo chút sát khí.
“Cái thằng nhóc này.” mẹ Diệp tức thiếu chút nữa giơ chân, muốn đưa tay bế cậu xuống, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ, chỉ hung hăng đóng cửa lại, bỏ lại một câu tức giận “Hai ngươi cút hết đi.”
“Chọc cho bà ngoại tức giận rồi đó.” Diệp Chi búng nhẹ trán Hoàn Tử một cái “Lần này, mẹ nhân nhượng con một lần, lần sau không được như vậy nữa, biết không?”
Hoàn Tử liền vội vàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Diệp Chi cười ngọt ngào, lộ ra trên má phải lúm đồng tiền, “Dạ, mẹ.”
“Tiểu tử thúi.” Diệp Chi cũng cười.
Xuống dưới, Diệp Chi thuê xe chạy thẳng tới quán ăn cũ. Hoàn Tử ngồi cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng xẹt qua, khụt khịt cái mũi, trong lòng mơ mơ hồ hồ hình thành một khái niệm: dùng khổ nhục kế đối với mẹ là tốt nhất.
Lúc bọn họ đến, Mạnh Trường Thụy chờ sẵn ở nơi đó, nhìn thấy Hoàn Tử sửng sốt một chút, vốn nghĩ là chỉ hai người gặp nhau, không ngờ còn dẫn theo con riêng.
Ngây ngẩn mấy giây thôi, thật ra Mạnh Trường Thụy cũng rất thích Hoàn Tử , cảm thấy đứa trẻ im lặng như vậy nhưng chơi rất tốt.
“Hoàn Tử, chú Mạnh thấy con lại cao thêm một chút rồi nha.” Hoàn Tử đối với việc mình cao thêm có rất nhiều ý niệm, nhiều lần lúc sinh nhật cũng nguyện, muốn nhanh lớn để bảo vệ cho mẹ thật tốt.
Những lời này của Mạnh Trường Thụy vừa đúng tâm tư của cậu, oán khí trong lòng đứa trẻ cũng tản đi không ít, nhưng vẫn nhìn Mạnh Trường Thụy không vừa mắt, bất kỳ ai muốn cướp mẹ của cậu đều không phải là người tốt.
Cậu học trên TV , chỉ nhìn Mạnh Trường Thụy gật đầu một cái, rồi đến chỗ ngồi cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bất luận Mạnh Trường Thụy hỏi thế nào đều không trả lời.
Thật may Mạnh Trường Thụy rộng lượng, không cùng cậu so đo, mặc d