
Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341199
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1199 lượt.
ơng cũng từng trêu ghẹo nói: “Cũng may là mời được anh chàng đẹp trai này dày công nghiên cứu hương vị cà phê.”
Thực tế đúng là như vậy.
Từ khi tiếp nhận, khả năng pha cà phê của Dạ Nhiên cũng ngày càng tiến bộ vượt bậc. Liên Sơ thỉnh thoảng đến thăm Khê Đình, tự nhiên cũng uống một vài tách.
Có một ngày, hắn bưng một tách Cappuccino đặt xuống trước mặt cô, hương vị cà phê đậm đà, thanh khiết kết hợp với lớp bọt sữa trắng mịn, không người phụ nữ nào có thể kháng cự được hương vị hấp dẫn ấy. Liên Sơ nếm thử một ngụm, hương vị ngọt ngào thấm vào miệng cô, khóe môi cũng từ từ hiện lên một nụ cười.
Giống như thật lâu trước kia, hắn cũng từng thấy một nụ cười như vậy.
Khi đó, cô và một nữ cảnh sát tên gọi Mạnh Tinh dùng cơm ở nhà ăn gần đó.
Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa thủy tinh lướt nhẹ qua bờ môi xinh đẹp của cô, ống kính màu đen của máy ảnh dừng lại ở hình ảnh nụ cười chói lọi hơn ánh mặt trời trên gương mặt cô.
Mặc dù cô không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô rực rỡ như ánh nắng mùa xuân.
Liên Sơ ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng như lửa đốt của Dạ Nhiên, không khỏi sững sờ. Ánh mắt ấy thay đổi chỉ trong nháy mắt, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Liên Sơ bình tĩnh đặt tách cà phê xuống, mỉm cười nói: “Mùi vị rất tuyệt. Tôi về trước.”
Nói xong đứng dậy xoa đầu Khê Đình rồi rời đi.
Lúc ra đến cửa lại nghe được giọng nói của Dạ Nhiên truyên tới từ phía sau: “Liên Sơ, có thể…”
“Không được.” Cô lên tiếng cắt đứt câu hỏi của hắn.
“…Tôi biết rồi.”
Từ lúc đó cô không hề quay lại tiệm cà phê này.
***
Dạ Nhiên đặt tách cà phê xuống trước mặt cô, lại là một tách Cappuccino.
Liên Sơ ngẩng đầu nhìn hắn.
Dạ Nhiên nói: “Ý nghĩa của Cappuccino chính là thầm mến, dường như rất thích hợp với tôi.”
Nụ cười của Liên Sơ cũng không dừng lại, “Dạ Nhiên, giúp tôi đi.”
“Chuyện gì?”
“Anh mang theo Khê Đình rời khỏi nơi này được chứ.”
Nụ cười trên mặt Dạ Nhiên từ từ thu lại, qua một hồi lâu mới hỏi lại: “Có phải cô đã gặp lại Bùi Thù Thành?”
“Đúng vậy.”
Cô lấy ra một chiếc phong bì đặt lên bàn, “…Chuyện này cũng hơi khó xử, chẳng qua là tôi muốn vì Khê Đình mà làm chút chuyện.”
Dạ Nhiên lắc đầu một cái, “Không cần, cuộc phẫu thuật của Khê Đình phải chờ đến khi con bé hơn 1o tuổi, tôi sẽ tự tính toán.”
“Nhưng mà trước tiên anh phải đợi được cho đến khi con bé 10 tuổi.”
Dạ Nhiên lẳng lặng nhìn cô.
Liên Sơ chỉ có thể nói: “Rất xin lỗi.”
Hắn cúi đầu cười nhẹ, “Không cần, cô không cần phải xin lỗi. Nếu như tôi là anh ta thì cũng sẽ làm như vậy.”
“Anh đi đi, coi như là vì Khê Đình…”
“Liên Sơ, tại sao cô lại lo lắng như vậy, rốt cuộc là lo lắng cho tôi, hay là lo lắng anh ta.”
Hai người yên lặng một lát, “Dĩ nhiên vì tôi không muốn anh ấy vì tôi mà đả thương người khác, hơn nữa tôi cũng không hy vọng anh bỏ mạng vì tôi.”
Dạ Nhiên chậm rãi nở nụ cười, “Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi. Nếu như cô muốn nhìn thấy Khê Đình có thể đến…”
“Không cần, anh không cần báo địa chỉ cho tôi biết.” Liên Sơ lần nữa cắt đứt lời hắn.
Điên Cuồng Hay Tỉnh Táo
Lúc Liên Sơ bước ra từ trong quán, Khê Đình vẫn ngồi chơi một mình dưới bóng cây, vừa nhìn thấy Liên Sơ, cô bé lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt lấp lánh lôi kéo tay cô: “Dì Liên, dì qua đây nhìn này.”
Liên Sơ bước theo cô bé, chỉ thấy một bàn cờ năm quân nho nhỏ được vẽ trên mặt đất. Hai bên bàn cờ để sẵn hai chồng đá nhỏ, một chồng hơi đen, chồng còn lại thì hơi trắng.
“Dì Liên, lần trước dì dạy cháu chơi cò năm quân cháu đã học xong rồi, cháu đánh cho dì xem.” Liên Sơ thấy ánh mắt sáng long lanh của cô bé đang chằm chằm nhìn cô.
Liên Sơ nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, “Thật xin lỗi, hôm nay dì Liên còn có việc nên không thể xem cháu đánh cờ rồi.”
“Tổng giám đốc Bùi có gọi điện tìm chị, theo lời dặn dò của chị, tôi đã trả lời anh ấy là chị đang bận họp, anh ấy nói không có việc gì rồi bảo tôi nhắn lại với chị là anh ấy đã đến thành phố Đồng rồi.”
“Ừ, được, tôi biết rồi.”
Cô cúp điện thoại, trong lòng vẫn như cũ cảm thấy bất ổn, chỉ là không biết cụ thể bất ổn ở chỗ nào. Cô đem toàn bộ tình hình dọc theo đường đi lúc nãy rà soát lại lần nữa, không có vấn đề, đúng là không có ai theo dõi.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, những việc như vậy không thể lặp lại nữa, thật sự là mạo hiểm quá rồi.
***
Đêm, thành phố A, tại lầu mười sáu hội quán Tinh Bắc.
Đây là một quầy rượu vô cùng phong cách, chỉ đặt vài chiếc ghế sa son, tượng điêu khắc bằng bạc cùng với bầu trời đầy sao làm nổi bật tấm thảm màu xanh dương, khắp nơi tràn ngập vẻ thời thượng cùng với hơi thở thảnh thơi, lười biếng. Những bậc tinh anh của thành phố ngày thường bảnh bao, lộng lẫy có thể ở chỗ này buông lỏng một chút, hưởng thụ một ít rượu ngon cùng bóng đêm thành phố.
Thù Thành chọn một chỗ ngồi thật gần rồi yên lặng ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm rực rỡ của thành phố A làm nổi bật thêm đường nét tuấn mĩ và dá