
Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341210
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1210 lượt.
Món sủi cảo mà Liên Sơ làm quả thực rất ngon, cô chỉ dùng cách làm đặc biệt nhất của người Đông Bắc đó là “Một chiên hai hầm ba đổ nước lèo”. Đầu tiên đem bánh nhân thịt chiên sơ, sau đó lấy nước dùng gà ninh từ từ, đợi đến khi nước dùng ngấm vào nhân bánh, sủi cảo được ninh dần dần trở nên trơn mềm ngon ngọt, thơm và không ngán.
Liên Sơ nấu xong, múc một tô lớn, sau đó lấy thêm hai chén nhỏ đặt lên bàn.
Nếu như ngày hôm qua cô chưa từng xuất hiện trước cửa tiệm cà phê đó thì không thể nghi ngờ món sủi cảo này sẽ là món ăn quý hiếm và ngon miệng nhất mà anh đã từng ăn.
Vậy mà giờ phút này anh lại không cảm thấy ngon miệng.
Cô, hắn, còn có cô bé kia có phải đã từng quây quần trước bàn ăn như vậy, nói cười rôm rả?
Chỗ đó hình như chỉ là một tiệm cà phê bình thường mà Đỗ Đình mở ra, nhưng những người tới đó lại hết sức khả nghi. Mặc dù chưa điều tra được kết quả nhưng thân phận của hắn ta tuyệt đối không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Thật đáng chết, tên khốn kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Liên Sơ đã biết được bao nhiêu?
Thật ra bọn họ cũng không thường xuyên liên lạc với nhau, lần gần đây nhất cũng là mấy tháng trước rồi.
Cô đã từng nói “Em cùng hắn hiện tại không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào…Thù Thành, em thật sự xin lỗi anh, điều em có thể làm được cũng chỉ có như vậy, cho nên em sẽ không thất tín.”
Anh vẫn luôn tin tưởng vào câu nói này, nhưng không có nghĩa là trong lòng cô chưa từng có người đàn ông khác.
Liên Sơ nhìn anh trầm mặc, ánh mắt không nhịn được hơi ảm đạm.
***
Buổi tối, lúc Thù Thành tắm rửa xong bước vào phòng ngủ không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy Liên Sơ nằm trên giường, không phải đắp chăn mà là nằm ở trên chăn, sau đó cuộn chăn bọc lại cơ thể mình kín mít.
Thù Thành bật cười, “Sao vậy, lại trò mèo gì nữa đây? Em thật sự ngây thơ như vậy sao?”
Cô buồn bực hừ lạnh, “Em là một cái bánh sủi cảo lớn.”
Khóe môi Thù Thành chợt cong lên, “Lớn như vậy ăn một bữa cũng không hết được, để anh xem một chút là nhân gì.”
Nói xong, tiến lại dùng một tay kéo được chăn ra, sau đó sững lại.
Chỉ thấy cô cuộn tròn trong chiếc chăn lụa, khi bị kéo ra, đôi chân dài trơn mịn lộ ra ngoài, trên người mặc một chiếc áo sơ mi nam màu xanh dương nhạt đã được giặt đến mức biến thành màu trắng.
Chiếc áo này…
Thù Thành vuốt nhẹ lên ống tay áo, nơi đó thêu một chữ “Sơ” nho nhỏ.
Đó là chiếc áo cô đã đưa cho anh vào lần đầu hai người xa cách.
……
Cô dương dương tự đắc, run rẩy giơ chiếc áo để anh nhìn, anh tỉ mỉ nhìn lại, thì ra là cô dùng một loại chỉ đồng màu thêu một chữ “Sơ” nho nhỏ ở nơi không nhìn thấy được trên ống tay áo, còn thêu thêm một hình tròn nho nhỏ bao lấy chữ ấy, thoạt nhìn rất đẹp.
“Không nhận ra bà xã của anh còn có tài này, còn có thể thêu hoa nữa cơ đấy.”
Cô lau mồ hôi hột nói: “Mệt chết em, đừng có nhìn mỗi cái đó không thôi, em phải mất mấy tiếng đồng hồ, vừa thêu vừa vẽ đấy.”
Anh ôm cô dậy, “Vậy sao anh nỡ mặc được?”
……
“Đây là vật duy nhất em mang ra khỏi nhà”, Liên Sơ nói, “Thù Thành, những năm này chúng ta vẫn ở cùng nhau.”
Anh lập tức che lại môi cô.
Cô mặc chiếc ào này cùng anh ân ái, nhớ lại những đêm dài cô tịch, cô mặc nó đi ngủ, giống như giờ phút này được anh ôm vào trong ngực.
Nước mắt tuôn ra từng đợt, anh hôn thế nào cũng không đủ.
Anh chỉ có thể dùng bàn tay che lại ánh mắt của cô, cúi đầu xuống phía dưới từ từ miêu tả hình dáng cặp nhũ hoa của cô qua lớp áo, rồi ngậm vào.
Cô bị anh hành hạ đến mức không kiềm chế được, đôi tay bấu chặt bờ vai rộng rãi, chắc nịch của anh, hai chân dùng sức gắt gao quấn chặt thắt lưng anh.
“Thù Thành, Thù Thành, em yêu anh.”
Anh chậm rãi tiến vào từng chút một, âm trầm ép hỏi: “Yêu anh? Hay chỉ muốn anh?”
Nơi mềm mại của cô run rẩy từng đợt, lần lượt đưa anh đến đỉnh, “Chính anh cảm nhận, chính anh cảm nhận…”
--- ------ -----
(13) Nguyên văn là một câu nói của Lã Mông – một đại tướng thời tam quốc: “Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi”, có nghĩa là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn nhau bằng con mắt khác, con người sau một thời gian không gặp đã có nhiều thay đổi và tiến bộ.
Mộng
Đêm khuya, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ chạy đến cửa sau của tiệm cà phê nhỏ, người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự bước xuống từ chiếc xe, gõ gõ cửa sau rồi lách mình bước vào.
Lúc này, trong phòng tối ở một khu nhà đối diện, một người đàn ông đang lặng lẽ ghi lại tất cả sự việc bằng một chiếc máy quay phim.
***
Người trẻ tuổi kia đi tới lầu hai của tiệm cà phê, đẩy ra căn phòng, nhỏ giọng nói: “Anh.”
“Giết Bùi Thù Thành.”
Ngu Minh sửng sốt, “Lại là hắn? Anh, không tiện xuống tay với hắn được, quan trọng là quá khó. Ở Mĩ còn không giải quyết được, huống chi thân phận của hắn bây giờ cũng không giống ngày xưa, nếu không giết được sẽ chọc phải phiền toái.”
Ánh mắt Dạ Nhiên đột nhiên mãnh liệt, giọng điệu ngoan độc: “Không tiện xuống tay cũng phải xuống tay! Cậu còn khô