
Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341213
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1213 lượt.
ng vẻ điềm tĩnh của anh.
Lâm Trí thở dài hỏi: “Cậu đã bắt được gã kia rồi sao còn chưa động thủ? Nếu cậu cảm thấy không tiện ra tay thì để tôi đứng ra giải quyết.”
Thù Thành quay đầu lại, đôi mắt trũng sâu như nước, “Không cần vội, đợi tôi làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói.”
“Còn có chuyện gì không rõ nữa?”
Anh chậm rãi nói: “Chuyện bốn năm trước còn có nhiều điểm rất đáng nghi. Năm đó, Liên Sơ và Đường Kiếm Ba phối hợp phá một vụ án ma túy lớn, ngày phá được án chính là ngày tôi nhận được video ghi lại cảnh Liên Sơ và Đỗ Đình làm chuyện đó. Mọi việc có thể trùng hợp như vậy sao? Sau đó Liên Sơ mất tích, Đường Kiếm Ba đột ngột từ chức, chi tiết vụ án đến nay còn rất nhiều điểm không rõ ràng.
Tôi từng mất một thời gian dài mới tìm được Đường Kiếm Ba, anh ta nói người phụ trách vụ án thực chất là Liên Sơ, anh ta chỉ biết được một ít tình huống. Ngày hôm đó vốn là Liên Sơ cùng bọn họ chuẩn bị cùng nhau hành động, trước khi hành động, Liên Sơ đột nhiên thay đổi ý định rồi sắp xếp người khác thay thế cô ấy chỉ huy hành động. Mà thời gian cô ấy thay đổi quyết định đúng lúc tôi vừa rời khỏi nhà. Lâm Trí, sao tôi lại cảm thấy bản thân trong lúc vô tình đã làm sai chuyện gì đó.
Sau hôm ấy Đỗ Đình đột nhiên mất tích, Liên Sơ nói cô ấy không biết, dĩ nhiên là lời nói dối. Cảnh sát nghi ngờ hắn ta là người do bọn buôn bán ma túy phái tới nằm vùng, sau khi nhận được tin tức liền bỏ trốn. Nếu quả thật đúng là như vậy, chuyện năm đó chắc chắn còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng.
Năm đó, tôi bị sự ghen tuông làm cho mù quáng, tùy tiện đưa ra phán đoán. Lần này, tôi nhất định phải làm rõ tất cả, chuyện bốn năm trước, bốn năm này và cả bây giờ nữa.”
Qua một lúc lâu, Lâm Trí mới hỏi: “Nếu như chân tướng sự việc thật sự rất tệ thì sẽ thế nào? Còn tệ hơn cả suy nghĩ của cậu nữa?”
Thù Thành trầm mặc một lát, trả lời: “Dĩ nhiên là tôi đã cân nhắc và tính toán đến tình huống tệ nhất.”
Nét mặt anh vẫn bình tĩnh, thong dong như cũ, nhưng có một khắc ánh mắt ấy lại khiến người bạn quen biết đã nhiều năm như Lâm Trí cũng phải âm thầm kinh hãi. Đó alf ánh mắt điên cuồng hoàn toàn tỉnh táo, khiến cho người ta sợ phát run.
“Thù Thành, không đáng giá, đừng có làm chuyện ngu xuẩn chỉ vì loại phụ nữ kia?” Lâm Trí đột nhiên buột miệng.
Không đáng giá sao?
Nếu thật sự là như vậy, vậy anh cũng chỉ có thể làm chuyện ngu xuẩn rồi.
Anh cười cười chua xót, cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, “Lâm Trí, cậu còn nhớ rõ cái người tên Chung Linh Dục đó không?”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Lâm Trí không khỏi ngẩn ra.
Thù Thành nói: “Cậu còn nhớ rõ cái câu mà cô ấy đã nói không?”
Lâm Trí dĩ nhiên là nhớ.
Đó là một ngày khoảng hai nă trước, công ty Thù Thành rốt cuộc cũng đào ra mỏ thiếc, chuẩn bị rơi đến đường cùng rốt cuộc cũng được cứu lại. Đêm hôm ấy, công ty mở tiệc chúc mừng ở khách sạn, hiển nhiên mọi người đều vui vẻ ăn uống no say, ngay cả người luôn luôn giữ được tỉnh táo như Thù Thành cũng uống say. Chẳng qua là, trong lúc tất cả mọi người đều đang khí thế bừng bừng lại không thấy mặt Thù Thành đâu.
Lâm Trí chạy đến phòng vệ sinh tìm Thù Thành, chỉ thấy anh đang say rượu bám vào bồn rửa tay, bàn tay đầy máu. Anh ta cố gắng mở nắm đấm của Thù Thành ra, chỉ thấy anh nắm chặt một chiếc nhẫn cưới của phụ nữ.
Sau đó, trên đường đưa Thù Thành về nhà, anh ta lại vô tình gặp được Chung Linh Dục. hai người vì chuyện của Liên Sơ mà xảy ra tranh chấp, cãi nhau ầm ĩ. Trong lòng anh ta vốn đã tức giận, đúng lúc gặp được Chung Linh Dục, rốt cuộc không kìm được miệng nói: “Cô không muốn thừa nhận cũng không được, sự thật ngay trước mắt, bạn của cô chính là loại người ong bướm, lẳng lơ, vong ân phụ nghĩa.”
Vừa dứt lời, Chung Linh Dục nhảy tới hung hăng đẩy anh ta một cái, anh ta đang muốn nổi điên, lại thấy cô tức giận đến phát run, nghiến răng nói: “Tôi mặc kệ cái sự thật chó má gì, dù sao tôi chỉ biết bạn của tôi không phải là người như vậy!”
Nhớ tới chuyện cũ, Lâm Trí không khỏi buồn bã, trầm mặc.
Lúc ấy Thù Thành vốn là uống say, sau lại bị tiếng cái vã kịch liệt bên ngoài thức tỉnh, vừa tỉnh lại liền nghe được câu nói kia của Chung Linh Dục.
“Lâm Trí, tôi không làm được giống như cô ấy, không thể bất chấp đạo lý, cũng không có chút nào tin tưởng. Bất quá, tôi chấp nhận dùng tất cả đánh cược một keo, vợ tôi không phải là người như vậy.”
Vẫn Ở Cùng Nhau
Ra khỏi Tinh Bắc, Thù Thành và Lâm Trí đều không muốn về nhà, quyết định lại lên núi.
Ban đêm ở trên núi hơi hơi lạnh, trên trời ánh sao dày đặc, thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh mịch.
Cô đang ở ở bên kia sườn núi.
Nghĩ tới đây, mạch suy nghĩ vốn rất mạch lạc lại bắt đầu ngổn ngang. Đúng lúc này, điện thoại di động chợt vang lên. Thù Thành cầm lên nhìn, đúng là Liên Sơ.
“Sao vậy?”
“Ngày mai phải trở lại!”
Thù Thành hơi ngừng lại một chút, sau đó khẽ “Ừ” một tiếng.
Liên Sơ còn muốn nói thêm vài câu buồn nôn với anh, nhưng ngại L