
Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341215
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1215 lượt.
ng rõ sao? Họ Nhiếp đã nhằm nhò gì, hắn ta mới thực sự là họa lớn. Hắn hiện tại đang ở thành phố A, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với Nhiếp Bá Khôn, nếu như vậy mới thực sự phiền toái. Hiện tại còn chưa phải lúc chúng ta trở mặt với lão già.”
Sắc mặt Ngu Minh biến đổi, gật đầu nói: “Vâng.”
Dạ Nhiên lại nói: “Cũng không thể gấp gáp, chuẩn bị chu đáo rồi mới động thủ lần nữa.”
Ngu Minh do dự một lát rồi nói: “Anh, anh cũng biết, chuyện này muốn được chắc chắn chỉ có thể xuống tay với Kỳ Liên Sơ trước.”
Dạ Nhiên trầm mặc không nói.
Ngu Minh cẩn thận nhìn sắc mặt hắn ta nói: “Anh, anh đã bỏ ra vài năm để thu phục chị ta cũng không được, em thấy không bằng dứt khoát mạnh bạo. Đem hy vọng tái hợp với Họ Bùi kia cũng chặt đứt, biết đâu…”
Dạ Nhiên chặt đứt: “Không được.”
“Anh!”
Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đã nói là không được! Cậu chỉ cần thăm dò hành tung của Bùi Thù Thành cho tỉ mỉ, tôi sẽ tự sắp xếp chuyện này.”
Ngu Minh im lặng một lát rồi trả lời: “Vâng.”
“Còn Hàn Đông, đã có tin tức gì chưa?”
“Tạm thời chưa có, hiện tại hắc bạch hai nhà đều đang tìm hắn, không biết hắn núp ở góc nào mà chưa lộ diện.”
Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Tăng tiền thưởng lên gấp đôi, nhất định phải tóm được hắn ta trước cảnh sát.”
***
Giữa biển xanh thăm thẳm, cô dùng sức duỗi thân thể của mình, xa xa là ánh mặt trời chiếu rọi cùng với bờ cát trắng.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com--Cô hít một hơi rồi lặn xuống biển, bơi qua từng bãi san hô xinh đẹp, những bầy cá đáng yêu, dần dần, càng lặn càng sâu, ánh sáng cũng ngày càng tối, một bóng thuyền mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, nước biển dần biến thành màu đen mà hình dáng chiếc thuyền kia lại càng rõ ràng, thân tàu tàn tạ như là xác chết, sương mù mờ ảo, âm u tĩnh mịch…
“Liên Sơ, Liên Sơ.” Có người khe khẽ gọi cô.
Cô đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Thù Thành nghi hoặc nhìn cô, sờ trán cô hỏi: “Có phải không được thoải mái không? Sao trán em lại đầy mồ hôi thế này?”
Cô bỗng nhiên nhào tới ngực anh, “Thù Thành, ôm em một chút.”
Cả người cô rõ ràng run rẩy!
Anh đẩy cô ra, trầm giọng: “Rốt cuộc là thế nào?”
Cô nhìn anh, yếu ớt trả lời: “Ôm em một chút, Thù Thành, em nằm mơ, thật đáng sợ.”
Anh nhìn cô chằm chằm mất một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vỗ lưng hỏi: “Rõ thật là, càng ngày càng vô dụng, có vậy thôi mà cũng sợ. Rốt cuộc mơ thấy cái gì?”
Liên Sơ im lặng dựa vào lồng ngực dày rộng cường tráng của anh.
Sao đột nhiên lại như vậy?
Đã rất lâu cô không nhớ đến sự kiện kia rồi, sao bỗng nhiên lại mơ thấy? Chẳng lẽ bởi vì cô và Thù Thành lại ở chung một chỗ nên sợ hãi sẽ mất đi tất cả bây giờ? Hay là…Có dự cảm nào đó chẳng lành?
“Em nằm mơ thấy anh lại bỏ em đi.” Cô nhẹ giọng nói.
Anh khẽ bật cười, lồng ngực hơi rung động, “Anh mới là người nên sợ chuyện này mới đúng chứ? Giấc mơ đều là ngược.”
Liên Sơ cũng bật cười, nhắm mắt dựa vào trước ngực anh ngủ.
‘Tách’ một tiếng, Thù Thành tắt chiếc đèn ngủ ở đầu giường, bàn tay nhè nhẹ vỗ về lưng của Liên Sơ, trong bóng tối giống như suy nghĩ chuyện gì lại nhìn chăm chú vào khuỷu tay của cô.
***
Ở một nơi khác, trong bóng tối, Dạ Nhiên dựa vào ghế sa lon, đôi mắt khép hờ nhìn lên trần nhà, đôi tay đỡ sau ót, trên môi ngậm một điếu thuốc lập lòe trong bóng tối.
Bên tai nghe như có tiếng gió rì rầm từ phương xa thổi tới.
Đêm hôm ấy, ánh trăng sáng tỏ, dòng sông xanh thẳm lững lờ trôi, hắn và cô trôi dạt trên một chiếc thuyền hư, không bờ không bến, không có ngày mai, chỉ có vĩnh viễn.
***
Mặc kệ trong đêm tối tâm trạng có bao nhiêu dao động bất an, ban ngày khi mặt trời vừa xuất hiện, tất cả sẽ biến mất trong ánh mặt trời sáng lạn, cứ như chưa tồn tại bao giờ.
Lúc này, Liên Sơ đang cước bộ trên hành lang dài hoa lệ, thanh tao của nhà hàng Hạnh Vũ Nam, tựa như một vị nữ vương bình thản ung dung, tràn đầy khí chất.
Thứ năm.
Cô vừa nghiêm túc chỉ ra những vấn đề tồn đọng cho các trưởng bộ phận cùng đi, định ra kỳ hạn chỉnh đốn và cải cách, vừa âm thầm đếm dọc đường đi có bao nhiêu cô gái vừa nhìn thấy cô từ xa đã chạy vòng đi đường khác.
Đúng lúc này, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đám người hỗn loạn, trong đó còn có mấy người lôi lôi kéo kéo, tranh cãi hết sức ầm ĩ. Liên Sơ nghiêm mặt đi tới, đám người tự giác dạt ở hai bên.
Cô lên tiếng hỏi ba người đang ở trung tâm cuộc cãi vã: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Nữ phục vụ vẻ mặt quật cường đứng giữa đám người kia vừa nhìn thấy cô ánh mắt chợt lóe, sau đó tựa như giận dỗi quay mặt không nói lời nào.
Mà vị giám đốc họ Lưu tròn tròn mập mạp vừa nhìn thấy cô, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, khom lưng cúi đầu nói: “Chỉ là vấn đề nho nhỏ, tổng giám đốc Kỳ cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức xử lý.”diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Người đàn ông bên cạnh mặc một thân hàng hiệu, sắc mặt gian tà cười lạnh nói: “Cái gì gọi là vấn đề nho nhỏ? Tôi đã từng đến nhiều quán ăn như vậy nhưng chưa từng bị một nữ phục vụ mắng qua đâu. Nhà hàng Hạnh Vũ Nam các người t