
Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341231
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1231 lượt.
đó Thù Thành trêu chọc cô nói đức hạnh của cô giống Lưu phu nhân của Tạ An, không khỏi bật cười.
***
Đêm càng lúc càng khuya, ở bên kia thành phố lại hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam, nơi đây tĩnh lặng âm u giống như đang say giấc ngủ.
Sau tấm cửa sổ tối đen, một đôi mắt bén nhọn tỉnh táo đang lặng lẽ dán chặt vào những bóng đen nhanh nhẹn không một tiếng động lẻn vào khu nhà tầm thường ở quán cà phê đối diện.
Dạ Nhiên đột nhiên mở mắt, tập trung nghe ngóng tiếng động ở trong đêm, đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ra một gian phòng ngủ được nối liền, ngay sau đó không một tiếng động sờ tới chiếc giường, che lại miệng của cô bé đang ngủ ở trên đó.
Khê Đình kinh sợ mở mắt ra.
“Xuỵt, đừng nói chuyện”, hắn nhẹ giọng nói, “Đi theo chú”.
Hắn kéo cô bé con nhét vào dưới gầm giường, đem điện thoại trong tay mình cho cô bé, nhỏ giọng: “Sau 20 phút thì gọi điện cho dì Liên Sơ, cứ nhấn phím ‘1’ là được.”
Nói xong tự mình đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài có mấy tiếng động nhỏ vang lên, sau đó là tiếng đánh nhau ồn ào hỗn loạn. Ở trong bóng tối, Khê Đình trợn tròn hai mắt, gắt gao giữ chặt chiếc điện thoại trong tay.
***
Liên Sơ bước ra khỏi nhà hàng Hạnh Vũ Nam, hơi mệt mỏi day day khóe mắt, vừa lúc có một bóng dáng cao gầy cũng bước theo ra ngoài từ cửa sau, “Sao không nói tiếng nào đã đi?”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Liên Sơ đáp lại: “Tôi hơi mệt, về trước. Anh tiếp tục chơi đi.”
“Thôi, để tôi đưa cô về nhà. Cô chờ một chút, tôi lấy xe.”
“Không cần…”
Lâm Trí cắt đứt lời cô: “Lão Lục đặc biệt dặn dò, tôi không dám không nghe.”
Liên Sơ suy nghĩ một chút, “Vậy cũng được.”
Chỉ lát sau, Lâm Trí đã lấy được xe ra, hai người lên xe, suốt một đường trầm mặc.
Liên Sơ kỳ thật không muốn để anh ta đưa về, ở chung một chỗ với người mình đã biết rõ là mình không thích thực không cảm thấy thoải mái, cô khẽ nghiêng người, quay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe. Ngoài cửa xe là là những bóng cây mù mịt chạy lướt qua, lui dần, giống như không thể tìm về chỗ cũ. Phía sau phồn hoa càng tịch mịch, sâu trong hạnh phúc lại giật mình.
Cô không biết, tất cả hôm nay liệu có phải chỉ là là một giấc mơ dài, không biết lúc nào sẽ tỉnh mộng.
Lâm Trí quay đầu liếc cô một cái, giờ phút này, vẻ mặt của cô thật yên tĩnh làm anh nhớ lại tình cảnh trước kia.
Anh ngồi ở phi trường bao người qua lại đợi cô để cùng nhau đến Mỹ gặp Thù Thành, qua thật lâu mới nhìn thấy cô xách rương hành lý chạy tới, mặc một chiếc áo khoác bằng vài màu ka-ki, kiểu dáng trẻ trung mà đĩnh đạc, làm nổi bật khuôn mặt trầm tĩnh giống như ngọc của cô, đứng trong đám người xa xa nhìn lại lại có một loại cảm giác thanh thuần thoát tục lại cô liêu.
Anh và cô dù sao cũng không phải ngay từ đầu đã luôn đối chọi gay gắt như vậy, có một đoạn thời gian, bọn họ thậm chí đã là bạn bè. Khi đó bọn họ vẫn còn ở thành phố X, nơi đó có bờ cát trắng với biển xanh, anh cùng hai vợ chồng bọn họ thường xuyên ra biển, xuất phát từ lúc giữa trưa, mãi đến khi ánh chiều tà nhuộm vàng mặt biển xanh biếc mới trở về.
“Két” một tiếng, ô tô đột nhiên dừng lại.
Liên Sơ giật mình, quay đầu lại, đang muốn mở miệng hỏi thăm.
Anh nghiêng người, nụ hôn rớt xuống môi cô.
Đầu óc Liên Sơ “Oanh” một tiếng đột nhiên trống rỗng, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại liền cảm giác được nụ hôn đang tham lam trằn trọc ở môi mình, máu nóng trong người cũng nổi lên. Cô lập tức dùng hết sức lực đẩy anh ra, hai người gắt gao đối mặt một giây, anh hung hăng nhìn thẳng vào cô chòng chọc, sắc mặt cũng tái nhợt đến kinh người. Liên Sơ nhanh chóng xoay người mở cửa nhảy xuống xe.
Lâm Trí rất nhanh đã đuổi kịp cô, kéo cô lại từ phía sau, sau đó ép cô dựa vào thân xe, lấn người tới, thân thể nam tính sít sao dán chặt cô.
Liên Sơ dùng sức tát một bạt tai, nghiến răng nói: “Lâm Trí, anh con mẹ nó vậy là có ý gì?”
Trong nháy mắt không khí trở nên cứng lại, anh buông cô ra, trong mắt xẹt qua một tia bối rối, tàn nhẫn, “Kỳ Liên Sơ, cô con mẹ nó còn giả bộ thánh nữ cái gì?!”
Liên Sơ đẩy anh ra, không nói câu nào đi thẳng về phía trước.
Liên Sơ đột nhiên lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “Không, chuyện này không thể nào.”
Lâm Trí nghiến răng cười lạnh nói: “Cô cũng cảm thấy không thể nào phải không? Bùi Thù Thanh ấy mà, tôi sống đã hơn 30 năm rồi nhưng chưa từng thấy một ai chính trực và nguyên tắc được như cậu ta, kết quả chỉ vì cô mà cậu ấy từ bỏ tất cả. Nếu như chuyện này bị tòa án lật ra, có lẽ cả đời này cậu ấy chỉ có thể sống trong ngục giam của Mỹ.
Hừ, kết quả đâu? Kết quả cậu ấy chịu đựng trăm cay nghìn đắng để được trở lại bên cạnh cô lại đổi lấy bị cô hoàn toàn phản bội.”
Cả người Liên Sơ run rẩy gần như không đứng nổi nữa.
Thù Thành, Thù Thành…Cái tên này khiến cho nước mắt của cô lại rớt xuống như mưa.
Ánh mắt Lâm
Trí nhìn cô đầy phức tạp, chậm rãi nói: “Kỳ Liên Sơ, nếu cô còn chút lương tâm, hãy thu xếp thật tốt đi. Hoặc là tr