
Tác giả: Thư Dứu
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134913
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/913 lượt.
g phải.” Anh dừng lại một chút không biết đang nhớ tới cái gì mà bất chợt mỉm cười.
“……..Vậy là anh muốn tôi khích lệ anh học thành tài?” Cười cái gì mà cười anh bị điên à!
“Thư Yểu Nhiên em học ở đại học S.” Không để ý giọng nói bất thiện của cô anh bổ sung tiếp: “Ngành nhiếp ảnh đại học S.”
“Sao anh biết?” Cô kinh ngạc nhưng rồi thấy không đúng, anh chuyển đề tài hơi nhanh đó không phải hồi nãy đang nói về anh sao.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc của cô khiến nụ cười của anh càng sâu thêm: “Thư Yểu Nhiên, thực ra chúng ta đã từng quen nhau rồi……….”
Cô sững sờ nhìn anh cả người chợt nổi da gà.
“Đau đau đau đau!”
Bên trong phòng làm việc thuộc bệnh viện ngoại khoa Phụ Chúc thành phố S vang lên tiếng kêu thê thảm, ở phòng bệnh 502 gần đó lộ ra mấy cái đầu tò mò nói nhỏ.
“Đó là phòng làm việc của bác sĩ Diệp phải không?”
“Hình như vậy…….nhưng mà bên trong đang làm gì vậy?”
“Có lẽ có bệnh nhân đến bó xương, tiếng kêu thật thê thảm……….”
Bên trong phòng làm việc, Yểu Nhiên đang ôm cái đầu mới bị gõ chỉ muốn kím cho mình cái nón sắt để bảo vệ cái đầu của mình: “Tống Tống cậu nhẹ chút đi……….”
Diệp Tống Tống lườm cô rồi cất ống nghe vào túi áo blue, giọng nói nghe mà lạnh thấu xương: “Gõ nhẹ thì cậu có thể nhớ được à? Đêm không về còn dám tắt máy, cậu lớn gan rồi!”
Yểu Nhiên run run quyết định ôm lấy một góc áo khóc lóc nức nở: “Đừng như vậy đừng như vậy, gan mình không có lớn…….chỉ là Tống Tống, thương mại quốc tế Đại Hạ chuyển mấy bị quân nhân cấp cao ở phòng bệnh nào vậy?”
Sáng nay Yểu Nhiên vừa tới tòa soạn đã nhận được tin tức: tối qua mấy vị quân nhân cấp cao trong thương mại quốc tế Đại Hạ bi bệnh được đưa đến bệnh viện Phụ Chúc.
Yểu Nhiên cấp tốc chạy đến bệnh viện trên đường đi còn gặp những phóng viên của tòa soạn khác, mặc dù không có xảy ra xung đột gì nhưng vẫn có những mâu thuẫn bên trong.
―― tranh đoạt tin tức với nhau cũng không chỉ có một hai tòa soạn.
“………” Diệp Tống Tống trầm mặc rồi lấy điện thoại ra nhấn vài số. Cô biết người này sẽ không dễ dàng nhận lỗi, cho đến giờ vẫn còn nghĩ tới công việc! Yểu Nhiên lặng lẽ nhìn cô, trong lòng đang rất vui sướng. Cô cũng biết, Tống Tống tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn như vậy bây giờ chắc là đang hỏi thăm đồng nghiệp xem mấy vị cấp cao kia ở phòng nào!
“Alo, Mục Thiếu Liên hả?” Giọng nói của Tống Tống đập nát ảo tưởng của cô.
―― Sự thật luôn phũ phàng.
“……………”
“Đừng đi tìm nữa, Yểu Nhiên đang ở chỗ tôi.”
“……………..”
Hình như Mục Thiếu Liên đang nói cái gì chỉ thấy Diệp Tống Tống gật đầu đồng ý rồi cúp điện thoại: “Cậu ở đây chờ Mục Thiếu Liên.”
“Tống Tống……..cái đó…….” Đây không phải là kết quả cô muốn mà………….
“Về chuyện phòng bệnh của mấy vị cấp cao kia mình sẽ nói cho đồng nghiệp của cậu.” Nói xong Diệp Tống Tống đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe jeep quân dụng dừng lại trước mắt Diệp Tống Tống đang đừng ở cửa bệnh viện.
Tiếng thắng xe chói tai thu hút sự chú ý của mọi người, cô nhíu mày rồi xoay người đi vào bệnh viện, Mục Thiếu Liên dùng sức đóng cửa lấy nón lính xuống đuổi theo cô: “Cô ấy còn ở trong phòng?”
“Tôi làm việc còn có thể xảy ra lỗi?”
“Có biết mấy ngày nay cô ấy đi đâu không?”
Tiếng thang máy vang lên vài bệnh nhân đi ra, cô tránh qua một bên rồi đi vào thang máy, nhấn số lầu của mình, Mục Thiếu Liên cũng đi theo sau vào.
Cô lắc đầu làm gì có thời gian mà hỏi: “Tự anh đi hỏi cô ấy.”
Đến phòng làm việc, Diệp Tống Tống mới quay lại nhìn anh: “Cô ấy ở bên trong, anh vào đi tôi còn có cuộc tiểu phẫu phải làm.”
Mục Thiếu Liên đã sớm nhìn thấy Yểu Nhiên, gật đầu hiểu ý rồi đi vào trong đóng cửa lại.
Bên trong, Mục Thiếu Liên bắt đầu nổi lên tính khí khi nói chuyện với cấp dưới, nghiêm trang hỏi: “Nói thử xem hai ngày nay điên khùng chạy đi đâu? Chơi trò mất tích chắc vui lắm nhỷ!
“……………..” Yểu Nhiên yên lặng nhìn anh ta rồi cúi đầu như đưa đám.
Biểu cảm “ta tức giận rất tức giận” của Mục Thiếu Liên chỉ duy trì đúng một giây, sau một giây đó thì là: “Con gái ngoan, con hù ba sợ chết mất!”
Nơi thái dương Yểu Nhiên rơi xuống vài giọt mồ hôi rồi cả người rơi vào trong vòng tay đầy nam tính.
“Cuối cùng con chạy đi đâu, ba ba muốn lật đổ cả cái thành phố S này lên rồi! Nhưng mà vẫn không thấy con không thấy con không thấy con!” Anh còn tưởng rằng cô bị bắt cóc, ngày đêm chạy qua chạy lại ở cục cảnh sát.
“Mục Thiếu Liên!” Khóe môi cô giựt giựt kéo cổ anh ra: “Đừng nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của em.”
“Người con gái này………con thật sự khiến ba lo lắng gần chết, từ nay về sau không cho phép con biến mất!”
“………” Cô khi nào thì biến mất, rõ ràng là vẫn yên bình ở nhà họ Kỷ mà.
―― Người đàn ông này đúng là có đầy đủ bản mặt, trước mặt cấp dưới thì muốn duy trì khí thế lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi không có ai thì trêu ghẹo những người xung quanh bây giờ còn giả bộ không quen biết cô.
―― Quá giả dối, quá giả dối rồi!
Trong lòng Yểu Nhiên t