Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đối Thủ Tình Trường

Đối Thủ Tình Trường

Tác giả: Lăng My

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341434

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1434 lượt.

ủa cô. Hơn nữa, anh lại dùng bạo lực để lấy lại bức vẽ dưới tay cô, cô thật sự vừa tức giận vừa phẫn nộ, trong chốc lát không nói được câu nào, hai má ửng hồng, thần sắc lúng túng.
Lư Hạo Tường đã lấy lại được bản vẽ và cũng khôi phục lý trí, vội vàng nói: “Xin lỗi!”. Nói xong anh lại hối hận, không nói còn tốt, nói ra rồi chẳng phải sẽ càng lúng túng hơn sao?
Thẩm Xuân Hiểu hứ một tiếng nhằm che đi nỗi hoảng loạn vô duyên vô cớ xâm chiếm trong lòng, không hề để ý tới lời xin lỗi của anh, miệng hùm gan sứa nói: “Bây giờ có thể đem bản vẽ của anh đi được rồi chứ? Tôi còn bận việc!”.
Lư Hạo Tường liếc nhìn bản vẽ rồi bước ra khỏi bàn làm việc của cô.
Thẩm Xuân Hiểu cũng bước vào, hai người chạm vai nhau. Mặt cô vẫn còn hơi nóng, trong lòng bực bội, đúng là gặp ma, lại bị anh ta túm cho một cái, khiến mình lúng túng như kẻ làm việc xấu vậy.
Lư Hạo Tường vẫn chưa đi, đợi Thẩm Xuân Hiểu ngồi xuống, anh nói: “Tôi có chuyện cần nói với cô”.
Không có tiếng trả lời.
Anh liếc nhìn gương mặt hết sức căng thẳng như đang suy nghĩ gì đó của cô, căn bản là không nghe thấy những lời anh nói.
Lư Hạo Tường chau mày, cô ấy lại phân tâm rồi. Anh chán nản lắc đầu rồi gõ gõ xuống bàn: “Thẩm Xuân Hiểu, hồn cô đã quay trở về chưa?”.
Thẩm Xuân Hiểu không đề phòng nên lại bị giật mình trước giọng nói đột ngột ấy, cô ngẩng lên nhìn Lư Hạo Tường, bực bội nói: “Sao anh còn chưa đi?”.
Lư Hạo Tường bất giác nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm toát lên vẻ bực bội, nhưng một lúc sau đôi mày ấy lại giãn ra, nhẫn nại nói thêm lần nữa: “Tôi có chuyện cần nói với cô!”.
“Chuyện gì?” Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy không được thoải mái khi bị anh nhìn xuống, vội hỏi ngay.
Lư Hạo Tường giở tờ A4 trong tay ra, rồi lấy bút chì viết lên đó chứ “Giả”.
Nhìn chữ ấy, Thẩm Xuân Hiểu bỗng sững sờ, lại ngước nhìn Lư Hạo Tường, cảm giác chẳng hay ho chút nào, bèn chau mày nói: “Anh muốn nói thì ngồi xuống, sợ không ai biết chiều cao của mình sao?”.
“Cô…” Lư Hạo Tường nhíu mày, há miệng muốn công kích, nhưng chỉ hậm hực: “Thôi đi, nam nhi không chấp phụ nữ!”, sau đó ngồi đối diện cô.
Giả Lạc Sơn dạo này ngày một nham hiểm, không tiếc giở những thủ đoạn hãm hại người khác, mặc dù điều đó chẳng có lợi gì cho bản thân. Lư Hạo Tường thấy chướng mắt với những kẻ tiêu nhân như thế, biết ông ta động thủ nên muốn nhắc nhở đôi chút. Chỉ là thái độ lúc này của Thẩm Xuân Hiểu thực sự không hay cho lắm, nhưng nghĩ đến xích mích trước đây của hai người, bây giờ Thẩm Xuân Hiểu như thế cũng có thể coi là khiêm nhường rồi.
Hơn nữa, anh là đàn ông, nói chuyện lớn không chú ý đến những điều vặt vãnh, lại càng chẳng chấp nhặt với phụ nữ. Nhưng, bảo anh tươi cười trò chuyện thì anh không làm được.
Hai người nói chuyện một lúc, Thẩm Xuân Hiểu hoàn toàn bái phục sự nhạy bén của Lư Hạo Tường, nếu anh đứng về phe Giả Lạc Sơn thì chẳng biết cô sẽ thất bại thảm hại thế nào. Không hiểu sao anh lại đứng về phía cô chứ? Là ra tay vì trượng nghĩa hay sợ bị người khác qua cầu rút ván?
Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt gượng gạo của anh, biết thái độ của anh đối với mình chẳng vui vẻ gì, Thẩm Xuân Hiểu thầm cười nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng, liếc nhìn chữ “Giả” rồi hỏi: “Anh định giúp tôi sao?”.
Lư Hạo Tường đảo mắt, trầm nét mặt và kìm giọng nói: “Bớt tự phụ đi sẽ tốt hơn đấy, tôi chỉ giúp chính bản thân mình thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu chau mày, cười nói: “Được, được, thế thì cứ coi như giúp bản thân anh đi. Chúng ta nói về vấn đề chính nhé”. Cô lại nhìn chữ ấy một cái rồi tiện tay rút cục tẩy trong ống bút ra, nhẹ nhàng tẩy, vừa tẩy vừa nói: “Xem ông ta sẽ chọn lựa thế nào, nếu ông ta không có ý định chĩa vào tôi nữa mà dừng lại như thế này, tôi cũng sẽ cho qua; còn nếu ông ta vẫn muốn loại trừ tôi thì tôi cũng chỉ còn cách tự bảo vệ mình thôi!”.
Lư Hạo Tường nhìn từng động tác di tẩy của cô, rất cẩn thận như đang làm chuyện đại sự nhưng thái độ lại vô cùng điềm đạm, khóe miệng hơi nhếch, toát lên dáng vẻ thông minh lanh lợi của một nữ quản lý. Anh khẽ gật đầu, nói: “Tôi có thể làm rất nhiều việc, những gì cần cung cấp, tôi sẽ cung cấp cho cô, còn quyền quyết định là ở cô”.
Thẩm Xuân Hiểu ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp như hoa, thoáng nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch, cười nói: “Lư Hạo Tường, anh thật thông minh!”.
“Cô có ý gì?”
“Anh cung cấp tài liệu cho tôi, chẳng phải muốn tôi làm quân tốt sao?”
Lư Hạo Tường sững sờ, cảm thấy bị sỉ nhục, bất giác giận dữ, lạnh lùng nói: “Quyền quyết định là ở cô, cô cũng có thể không làm!”.
“Anh hiểu rõ rằng dù tôi có rút lui thì ông ta cũng chẳng buông tay, anh cố tình coi tôi làm quân cờ sao?” Thẩm Xuân Hiểu cười khẩy, ánh mắt chuyển động, lấp lánh. “Nhưng, dù có là quân tốt, tôi cũng chấp nhận. Dù anh giúp tôi vì mục đích gì, tôi cũng cảm ơn anh!”
Nụ cười của cô thật đẹp, xán lạn như ánh mặt trời, Lư Hạo Tường cảm thấy hơi chói mắt, vội tránh đi rồi hứ một tiếng lấp liếm. Vẫn nụ cười chán nản như trước, anh nói: “Tôi tưởng cô không biết nói hai từ này!”. Trong lòng anh lại mắng thầm, mục đích, c