pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đối Thủ Tình Trường

Đối Thủ Tình Trường

Tác giả: Lăng My

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341427

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1427 lượt.

trung, cô giận Lư Hạo Tường mượn cớ làm lớn chuyện. Sau đó, cô hậm hực đi ra khỏi phòng họp.
Không biết vì đã quen với nhiều lần như thế, hay do đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu và thật sự lĩnh hội được sự tinh túy của từ “phải khoan dung độ lượng thì mới làm nên nghiệp lớn”, nên đi dạo một vòng quanh các cửa hàng, cô đã quên sạch nỗi bực bội ban sáng.
Bữa sáng ăn vội, lại phải tiêu hao sức lực cho việc nghiên cứu thị trường nên cô rất đói, nhìn xung quanh thấy một tiệm bánh Tây cách đó khoảng hơn ba mươi mét, cô quyết định đến đó để đối phó với cái dạ dày trống rỗng đang kêu gào của mình.
Vừa đi được mấy bước, ánh mắt cô đã bị thu hút bởi hai người đàn ông bên trái. Một người mặc âu phục màu tro, dáng người cao to, người còn lại mặc âu phục xanh, vô cùng phong độ.
“Không có gì, biết anh ta là đồng nghiệp của em, vô tình gặp nên nói chuyện chút thôi!” Chương Phương Hựu nói, “Xuân Hiểu, anh có việc bận đi trước đây!”.
Thẩm Xuân Hiểu gọi: “Phương Hựu!”.
Chương Phương Hựu đã vội cất bước đi.
Sắc mặt Phương Hựu khó coi như thế, vừa nhìn là biết hai người trò chuyện chẳng vui vẻ chút nào, Lư Hạo Tường và anh ấy quen nhau sao? Nếu thật sự hai người không quen thì Chương Phương Hựu không thể bỗng dưng nói chuyện với Lư Hạo Tường, hơn nữa, hai người đâu chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm? Cô nhìn Lư Hạo Tường với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Lư Hạo Tường đã chỉnh sửa xong chỗ áo kia, sắc mặt lạnh tanh.
Thẩm Xuân Hiểu hỏi: “Lư Hạo Tường, đừng nói với tôi là không có chuyện gì. Tôi đã nhìn thấy rất rõ hai người cãi nhau, anh nói cho tôi biết, hai người vì sao lại cãi nhau? Vì tôi à?”.
Lư Hạo Tường liếc cô một cái rồi nói: “Vì cô? Vì sao lại phải là cô?”, rồi quay người bước đi.
Thấy sự né tránh trong mắt anh, Thẩm Xuân Hiểu tiến thêm mấy bước đến trước mặt anh, nói: “Lư Hạo Tường, anh đừng chối, hai người vì tôi nên mới cãi nhau, có phải không? Vì sáng nay cãi nhau với tôi nên anh mới tìm đến làm phiền Chương Phương Hựu à? Trước mặt anh ấy, anh đã nói xấu tôi những gì mà khiến anh ấy tức giận như vậy?”.
“Tôi nói xấu? Tôi thì có thể nói xấu gì chứ?” Lư Hạo Tường vừa nghe đã nổi giận.
“Này, này, này, đừng có dùng sự tức giận ấy để lấp liếm hành vi của anh.” Thẩm Xuân Hiểu bực bội chỉ chỉ vào ngực anh, tỏ ra hiểu lý lẽ: “Tôi biết, anh là người nhỏ mọn nên đã để bụng những ấm ức với tôi lúc sáng, khi gặp Chương Phương Hựu, anh lại nói xấu tôi, có đúng không? Anh làm xấu hình tượng của tôi trong lòng anh ấy? Anh làm hỏng mối quan hệ của chúng tôi, có đúng không?”.
Lư Hạo Tường chau mày, những lời cô ấy nói không phải là chất vấn, mà là lời bình của cô ấy dành cho mình, nhỏ mọn, phá hỏng mối quan hệ của hai người, từng câu từng chữ như dao cứa. Lư Hạo Tường thật sự tức giận, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Thẩm Xuân Hiểu, cô không cần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thế đâu!”.
“Tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?” Thẩm Xuân Hiểu cười mỉa. “Anh vốn là tiểu nhân, lẽ nào lại cần tôi lấy lòng quân tử để đo bụng dạ tiểu nhân? Nói cho anh biết nhé Lư Hạo Tường, anh đừng mơ, tình cảm của chúng tôi rất tốt, anh không thể phá hỏng được. Anh hãy tỉnh lại đi!”.
“Thẩm Xuân Hiểu, cô đừng quá đáng!”.
“Tôi quá đáng hay anh quá đáng? Lư Hạo Tường, anh giở thủ đoạn chia rẽ chúng tôi, anh tưởng mình thông minh lắm sao? Làm người không nên như thế, chẳng phải sáng nay đã tranh luận vài câu sao? Chẳng phải tôi đã không để tâm lúc anh nói sao? Anh muốn thấy tôi đau lòng, buồn bã, muốn thấy tôi bị tổn thương chứ gì? Anh còn muốn gì nữa?” Cô chuyển đề tài, chuyển luôn cả ngữ khí nhạo báng, nói: “Hay là hạnh phúc của tôi làm anh chướng mắt, khiến anh ngẫm mà xót thương cho bản thân? Khiến anh nhìn thấy người khác ăn nho mà miệng cũng chua? Bản thân anh cô đơn đến già nên anh muốn kéo thêm người khác chịu cùng cảnh ngộ với mình chứ gì? Anh không thể chịu được khi thấy người khác hạnh phúc hay sao?”.
Lư Hạo Tường tức đến nỗi cổ nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chưa thấy cô gái nào ngốc nghếch như cô!”. Nói xong, anh nhìn cô chằm chằm rồi quay người bỏ đi.
“Này… tôi chưa nói xong mà, Lư Hạo Tường, anh tự thấy mình đuối lý nên bỏ đi sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu mang theo nụ cười thắng lợi ném ánh nhìn về phía Lư Hạo Tường đang dần xa, nhưng nghĩ đến sắc mặt khó coi của Chương Phương Hựu thì sự hả hê vừa trỗi dậy cũng tan đi mất. Không biết Lư Hạo Tường đã nói với Chương Phương Hựu những gì, tên tiểu nhân ấy chắc chắn sẽ không nói lời hay, không ngờ anh ta lại thù dai đến vậy, mối thù buổi sáng mà để đến tận trưa mới báo, lại còn báo thù vòng vo nữa chứ.
Không hiểu An Châu khi đó làm thế nào mới chịu đựng nổi anh ta.
Cô phải gọi điện cho Chương Phương Hựu hỏi xem rốt cuộc Lư Hạo Tường đã nói những gì.
Điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười, chắc Chương Phương Hựu, hai người đúng là có thần giao cách cảm. Cầm điện thoại lên xem, người gọi đến lại là An Châu. Cô cũng vừa nghĩ đến An Châu, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới, tuy chỉ tới qua đường điện thoại. L