
Tác giả: Lăng My
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341428
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1428 lượt.
úc này đã quá trưa, bên An Châu đang là buổi tối, xem ra hơn một tháng nay không liên lạc, An Châu lại có chuyện vui gì muốn chia sẻ đây.
Thẩm Xuân Hiểu lập tức quên luôn chuyện về Lư Hạo Tường, cô bắt máy, cười nói: “An Châu, lại muốn bày tỏ hạnh phúc sao?”.
Đối phương im lặng.
Thẩm Xuân Hiểu ngạc nhiên, đây không giống với phong cách của An Châu, bèn dò hỏi: “An Châu, An Châu, cậu sao thế? Cậu đang khóc à?”.
Quả nhiên An Châu đang khóc nức nở, vô cùng thương tâm, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
Thẩm Xuân Hiểu lo lắng, vội nói lớn: “An Châu, cậu sao thế? An Châu, cậu nói gì đi!”.
An Châu vẫn chỉ khóc, Thẩm Xuân Hiểu vừa lo lắng vừa chẳng biết phải làm sao, tiếc là cách xa ngàn dặm nên cô không thể lập tức đến bên bạn được. Cô không biết An Châu đã gặp chuyện gì, chuyện gì mà khiến một người luôn vui vẻ, dù trời có sập cũng không sợ như An Châu lại khóc đến mức ấy? Không phải gặp vấn đề khó giải quyết thì cô ấy cũng gặp sự tổn thương rất lớn chưa bao giờ gặp phải.
Thẩm Xuân Hiểu lo lắng: “An Châu, rốt cuộc là thế nào? Cậu nói đi, nói ra sẽ dễ chịu hơn đấy, xem tớ có thể giúp gì được cậu, nếu cậu không chịu nói thì làm sao tớ giúp được chứ!”.
An Châu nghẹn lời: “Xuân Hiểu, tớ… tớ chỉ muốn khóc, tớ không sao…”.
“Khóc như thế mà còn nói không sao?” Thẩm Xuân Hiểu bực bội, “Anh chàng Daniel của cậu đâu?”.
Không nhắc còn được, vừa nhắc tới, An Châu lại khóc lớn hơn.
Thẩm Xuân Hiểu ở đầu dây bên này lo lắng cuống quýt nhưng không biết phải làm thế nào, nói: “Rốt cuộc là thế nào? Daniel ức hiếp cậu sao? An Châu, cậu nói cho tớ biết đi!”.
An Châu vẫn khóc, nức nở nói: “Tớ không sao… Nghe giọng cậu là tốt rồi…”.
Thẩm Xuân Hiểu không tin, nghĩ đến An Châu đang ở đất nước xa xôi không người thân thích, nếu chỉ cãi nhau với Daniel thôi thì không có vấn đề gì, nhưng nếu thật sự có người ức hiếp cô ấy, cô ấy sẽ không thể tìm ai giúp đỡ được. Hơn nữa, An Châu như thế khiến cô lo lắng, cô sợ An Châu sẽ nghĩ gì đó dại dột.
Thấy An Châu vẫn cứ khóc, không chịu nói gì, Thẩm Xuân Hiểu mềm giọng an ủi: “An Châu, cậu đừng buồn nữa, dù gặp chuyện gì, cậu cũng sẽ vượt qua thôi. Cậu phải kiên cường lên, nếu ở Canada không thấy vui vẻ thì về nước. Chí ít, ở bên này vẫn còn có tớ và Yến Minh, cậu đừng giày vò bản thân, đừng làm chuyện gì ngốc nghếch đấy!”.
An Châu khóc y một lúc đã cảm thấy khá lên nhiều, bèn nức nở nói: “Cậu yên tâm, tớ không sao, tớ sẽ ổn thôi…”.
Thẩm Xuân Hiểu nghe thấy tâm trạng của An Châu có vẻ đã ổn định hơn chút ít, nhẹ nhàng nói: “An Châu, chúng mình đã là bạn thân nhiều năm như thế, có chuyện gì, cậu nhất định phải nói với bọn tớ, đừng cố chịu đựng một mình, biết chưa?”.
An Châu ừm một tiếng rồi nói: “Tớ đã khá hơn nhiều rồi, Xuân Hiểu, đừng lo lắng cho tớ, tớ chỉ bỗng dưng thấy tâm trạng không được tốt lắm thôi, không sao đâu, thế nhé, bye bye!”, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Thẩm Xuân Hiểu cầm điện thoại, chau mày, An Châu như thế là sao, cô ấy là người thẳng thắn, rõ ràng lúc này cô ấy đang có tâm sự mà vẫn không chịu nói ra. Nhưng lo lắng cũng chẳng ích gì, An Châu là người thông minh, lanh lợi, chắc chắn sẽ tự giải quyết được sự việc, nếu không, không thể có chuyện gọi điện về cho người bạn thân nhất mà lại chẳng nói gì như thế.
Vốn đang đói, định đi ăn gì đó, kết quả lại gặp Chương Phương Hựu và Lư Hạo Tường, rồi nhận được điện thoại của An Châu, cảm giác đói khi nãy đã bay đi mất, vì thế cô mua chút điểm tâm, xách túi và trở về công ty.
Trên đường, cô gọi điện cho Chương Phương Hựu, anh nói tối nay có việc bận nên không thể tới đón cô được. Thẩm Xuân Hiểu nhạy bén hỏi: “Là vì Lư Hạo Tường phải không? Rốt cuộc anh ta đã nói những gì với anh?”.
Chương Phương Hựu trả lời: “Anh ta không nói gì với anh cả, Xuân Hiểu, em đừng nghĩ nhiều! Anh bận việc thật mà, tối nay anh phải đi ăn cùng khách”.
Thẩm Xuân Hiểu chau mày, bình thường Chương Phương Hựu cũng có khi phải đi xã giao, chén thù chén tạc với khách hàng, cô không bao giờ hoài nghi, nhưng hôm nay, anh ấy vừa cãi lộn với Lư Hạo Tường, lại nói buổi tối có việc bận, trong lòng Thẩm Xuân Hiểu khó tránh khỏi buồn phiền.
Cô không hài lòng: “Được rồi, anh đừng uống nhiều quá, không tốt cho dạ dày đâu!”.
Chương Phương Hựu nhẹ nhàng nói: “Anh biết mà, anh sẽ chăm sóc tốt bản thân, mai gặp lại nhé!”.
“Mai gặp lại!”.
Về đến công ty đúng giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi ăn cả, căn phòng làm việc rộng lớn như thế mà chẳng có lấy một bóng người. Thẩm Xuân Hiểu ngồi ở khu nghỉ ngơi, đặt món điểm tâm lên bàn, nghĩ đến cuộc điện thoại của An Châu, trong lòng thầm lo lắng.
Rốt cuộc An Châu bị làm sao? Cách xa muôn trùng, một chút tin tức cũng không thể biết được, huống hồ An Châu lại chẳng chịu nói. Cô muốn gọi điện cho Yến Minh, nhưng lại thôi, bởi hai người như nhau, chuyện của An Châu lần này thật sự nằm ngoài tầm với, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ cần mình lo lắng là được rồi, không cần phải kéo Yến Minh cùng lo lắng nữa.
Cô bỏ miếng bánh vào miệng, ăn mà không biết mùi