
Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134376
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.
hiên cắn hút vào trong khoang miệng.
Cô hít vào một hơi, khẽ ngả người về phía sau, anh đang vùi đầu trước ngực cô liền ngẩng phắt đầu lên, vươn tay ra áp lấy mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: “Cừu Giai Ninh, em muốn trốn? Em muốn trốn đi đâu?”
Tiểu Sơn ôm cô đang ngồi cuối bàn lên, đặt xuống giường, cởi tất cả chỗ quần áo còn sót lại của cô xuống, cô trần trụi nằm trên giường, giãy giụa muốn khép hai chân lại bị anh đè chặt, tay anh đặt ở nụ hoa của cô, một ngón tay tiến vào, dịu dàng vuốt ve, linh hoạt quấy nhiễu, dục vọng của cô giống như chất dịch không thể khống chế chảy ra, cô muốn ngồi dậy đẩy ngón tay ác độc của anh ra, nhưng hoàn toàn bất lực, cánh tay gầy nhưng cứng rắn chắc khỏe của anh cố chấp chiếm giữ trung tâm sinh mệnh của cô.
Cô ngồi dậy trên tay anh, đau đớn, hỗn loạn, nắm lấy vai anh, ánh mắt mông lung, ngửa đầu nhìn, Cừu Giai Ninh trước nay luôn cao cao tại thượng giờ đây lại có chút đáng thương, âm thanh phát ra đứt quãng dường như đang mất dần ý thức, vừa muốn cự tuyệt, lại khát khao cái gì đó.
Biểu cảm, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như thường, khi chóp mũi hai người chạm nhau, anh khẽ hỏi: “Tôi là ai?”
“…”
“Không được lắc đầu, không được giãy giụa, không được nói dối, trả lời đi, tôi là ai?” Ngón tay anh tăng tốc, chạm tới điểm mẫn cảm trong cơ thể cô, cô hét lên một tiếng, hơi nhảy lên khỏi tay anh, rồi lại bất lực ngồi xuống, đau đớn và khoái cảm đồng thời tăng lên.
“…”
“Tôi muốn em nói.” Tay kia của anh ôm chặt lấy eo cô, khiến cô không còn chỗ trốn.
“Châu – Tiểu – Sơn.”
Cả bàn tay anh đè lên nụ hoa của cô, ngón tay nháy mắt đã thâm nhập tận nơi sâu nhất, Giai Ninh chỉ cảm thấy giây phút này có tia chớp xuyên qua người, chạy dọc từ chân lên đầu, từ đùi xuống hai chân, men theo từng thớ thịt quấn quanh thân thể, thiêu đốt run rẩy, vọt tới đỉnh điểm, đi tới vô hạn.
Hoặc là xuống địa ngục, hoặc là lên thiên đường.
Cô thở hổn hển, mất hết sức lực, gục đầu lên vai Tiểu Sơn, anh chỉ dùng một bàn tay đã ép kẻ luôn ra vẻ đạo mạo như cô phải lộ nguyên hình.
Cô nhìn anh cởi quần, phía dưới dần dần lộ ra. Thấy anh làm vậy không chút ngần ngừ, cô mơ màng nghĩ, cậu ta còn bao nhiêu chuyện có thể làm cô kinh ngạc nữa?
Anh tiến vào, chậm rãi mà kiên định, bị thân thể của cô bao chặt, vây kín, hai người quấn lấy nhau không còn chút kẽ hở. Thịt da anh nóng bỏng, trái tim anh uất hận, giống như muốn trừng phạt cô, muốn xé rách cô, thâm nhập thật sâu vào trong cô, xác thịt giao hòa.
Mỗi lần chuyển động anh đều rất kiên nhẫn, giống như đang tiến hành một thí nghiệm tinh vi, ổn trọng, không có lấy một chút qua loa hay lãng phí, mỗi một lần đều khiến cô rung động.
Mồ hôi từ trên trán chảy xuống, trượt qua chóp mũi, cô vươn tay chạm vào, lại bị anh nắm chặt lấy, áp lên đỉnh đầu.
Một tay anh giữ chặt hai tay cô, tay kia thì nâng cô lên, đột nhiên anh dùng sức, tiến vào nơi sâu nhất trong cô, hai người đồng thời đạt đến cao trào.
z
Chúng ta tạm quay trở về lúc câu chuyện mới bắt đâu, câu chuyện về cô gái và anh chàng đột nhiên xuất hiện kia.
Cô là một nhà khoa học có tương lai rộng mở, có trí tuệ, có nhan sắc, có hoài bão, công trình nghiên cứu sắp thu được thành công lớn, chuẩn bị kết hôn cùng người bạn trai lâu năm, tất cả đều vô cùng hoàn hảo, chỉ có một thứ nhiều hơn một tí: dục vọng, thứ ẩn sâu dưới đáy lòng bị chàng thanh niên ấy dấy lên, thành ra sa ngã như ngày nay.
Cô nghĩ tới đây thì rợn cả gáy, khắc sâu vào đầu.
Quay người đi rồi lại hối hận.
Cô mặc quần áo, không để ý đến sự níu kéo trong im lặng của anh, xuống đến dưới tầng, trong lòng chợt bùng lên cảm giác sợ hãi như một tên đàn ông ăn vụng muốn chùi mép, cô vội gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, miệng hùm gan sứa bảo anh quên chuyện này đi, anh không đáp, lẳng lặng tắt máy.
Giai Ninh lên xe, không đủ sức lực và can đảm để quay về nhà.
Khán phòng mái vòm như lấp lánh ánh xanh dưới vầng trăng rực rỡ, tiếng chuông xé tan màn đêm vọng tới từng hồi, ngọn gió giữa thu thổi qua tán tùng bách cao rộng, tĩnh lặng và yên ả. Đó là ngôi trường trăm năm, kết tinh của văn hóa và học thuật.
Cô là tội nhân của nó.
Giai Ninh gục đầu xuống vô lăng nghẹn ngào nức nở.
Sáng sớm ngày hôm sau cô mới về nhà, Tần Bân vẫn chưa dậy, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy anh đang ngủ ngon lành. Cô tắm rửa, thay quần áo, nằm xuống bên cạnh anh, nghe tiếng anh hỏi mơ màng; “Em không đi làm à?”
“Em đau đầu.” Giai Ninh đáp.
“Sao vậy?” Anh vươn tay ra xoa đầu cô, “Hơi nóng đấy, em bị cảm lạnh à?”
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng anh rời giường mặc áo, lát sau anh đã quay lại đỡ cô dậy: “Nào, Cừu tiểu thư, uống thuốc đi.”
Cô vẫn nhắm mắt, uống nước, nuốt thuốc rồi vội vàng nằm xuống, úp mặt vào gối, giọng ỉu xìu: “Anh xin nghỉ giúp em nhé.”
Anh ra khỏi phòng, xem đồng hồ, sáu giờ ba mươi, mặt trời mới ló.
Anh ngồi lên sofa, mãi lâu vẫn không nhúc nhích, trong tay là cốc nước của cô.
Tới gần trưa Giai Ninh mới dậy, bàn ăn trong bếp có món cháo rau thanh đạm Tần Bân làm, còn anh đang x