
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134418
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/418 lượt.
bé nhìn cô, cúi đầu uống nước dừa của mình: Nó không thích.
Cuối cùng Giai Ninh cũng nghĩ ra: “Có tuyết. Ở Bắc Kinh tuyết rơi trên những căn nhà cổ ngói xanh trụ đỏ trông rất đẹp.”
Thằng bé ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm, đăm chiêu nghĩ một lát rồi gật đầu.
Chuyến tàu đi chầm chậm, tới chiều, khi đã chuyển tối, không khí ẩm hơn Giai Ninh mới thấy dễ chịu một chút, nhưng càng lúc càng thấy nhớp nháp.
Thằng bé thấy Giai Ninh quạt tay, biết cô ngạc nhiên, bèn nói: “Tới sông Mê Kông rồi.”
Cuối cùng còi tàu cũng vang lên những hồi dài báo hiệu tàu đã vào ga.
Giai Ninh xuống tàu, nhìn về phía Nam, rõ ràng nghe tiếng rì rào khe khẽ, thế mà chỉ thấy một khoảng trắng mênh mang, đó chính là hơi nước của sông Mê Kông.
Người bản xứ vừa xuống tàu đã chạy tới bên sông vẩy nước lên người, thằng bé kia cũng trong số đó. Nó vẫy tay bảo cô qua, Giai Ninh đi tới, nó cũng vẩy nước lên người cô. Giai Ninh là người thích đùa, thế nhưng tâm trạng lúc này lại thấp thỏm không yên, chỉ bảo: “Cô không nóng.”
Thằng bé đáp: “Không phải vì nóng.”
Bến tàu có phà, cô theo thằng bé lên thuyền, nó nói: “Qua con sông này chính là thành Tây. Nơi cô muốn đến nằm ở đó.”
Chiếc phà này cũng chạy chầm chậm như chuyến tàu vừa nãy. Rõ ràng là phương tiện giao thông hiện đại, ấy mà lại như thể không chịu nổi sức nặng, cứ ục ịch nặng nề. Cũng giống quốc gia này vậy, chiều dài lịch sử không phải quá dài, nhưng trước nay dường như chưa từng có tuổi trẻ.
Cô đứng bên mép phà, nhìn dòng nước mang theo gỗ cây mục nát nổi lềnh bềnh, nghĩ bụng, giao dịch của cô và Châu Tiểu Sơn rõ ràng có thể tiến hành ngay ở bên này sông, đó đã là địa bàn của cậu ta, thế nhưng cậu ta lại muốn cô phải một thân một mình bước từng bước tiến vào sâu bên trong, tới tận nội địa, chẳng lẽ Châu Tiểu Sơn muốn cô nếm thử cảm giác cô đơn giống như khi cậu ta một mình ở Bắc Kinh?
Đến đất liền thì đã là thành Tây.
Thành phố này đâu đâu cũng lưu lại dấu vết của thực dân Pháp, kiến trúc kiểu cổ, tường màu vàng nhạt, lan can khắc rỗng, tượng Đức Mẹ, còn có cây ngô đồng, cây xanh quanh năm, cây thay lá, trải rộng trên con đường đen đúa.
Thằng bé đưa địa chỉ cho tài xế, bọn họ đánh xe đi xuyên qua thành phố rồi dừng lại trước một khách sạn. Trời đã tối, ánh sáng dịu nhẹ từ ánh đèn neon hắt lên tấm biển.
Tiếng pháp: Khách sạn Hữu Nghị.
Giai Ninh nhận ra cái tên gai mắt đó, khách sạn Hữu Nghị? Bỗng cô phì cười, thò tay nắm chặt lấy chuôi dao trong túi xách.
Thằng bé nói: “Cô tới nơi rồi, cháu đi đây.”
Giai Ninh quay đầu lại: “Muộn rồi. Nếu cháu về theo đường cũ thì bao giờ mới đến nơi?”
Thằng bé lắc đầu: “Cháu phải đi, em cháu còn ở đó.”
Cô dúi tiền cho thằng bé, thằng bé chắp tay trước ngực trả lễ: “Trên người cô có nước sông, chúc cô may mắn.” Rồi nó quay người chạy đi, biến mất trong màn đêm.
Giai Ninh một mình bước vào khách sạn Hữu Nghị, đến quầy lễ tân đăng ký, chỉ nói ra tên mình, lễ tân đã mỉm cười đưa chìa khóa cho cô.
“Mong quý khách nghỉ ngơi thoải mái.”
Tầng ba, phía Tây, cửa gỗ, cô lấy chìa khóa tra vào ổ, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
z
Căn phòng này rộng khoảng mười lăm mét vuông, ánh trăng len lỏi qua ô cửa thông gió chầm chậm chiếu sáng căn phòng, một chiếc tủ, một chiếc tivi, một chiếc bàn và cả những bóng của chúng nữa, gió đêm lùa vào khiến chiếc ghế tựa thoáng lắc lư. Giai Ninh bật đèn lên, dưới ánh đèn tối vàng, góc kia của căn phòng hiện ra một tấm rèm, cô đóng cửa lại, bước qua xốc rèm lên. Có một chiếc giường lớn, phía trên trải một chiếc chiếu trúc tinh tế, thoang thoảng hương thơm.
Không có ai.
Nhưng trên giường lại có đồ chuẩn bị sẵn cho cô. Đó là trang phục dân tộc dành cho nữ giới, chiếc áo dài có nút bấm ở cổ và quần dài màu xanh nhạt, chất tơ mềm mại, vuốt vào liền cảm thấy vừa nhẹ vừa mềm.
Giai Ninh cầm lấy quần áo.
Đây là trò chơi của Châu Tiểu Sơn, đây là đạo cụ cậu ta chỉ định.
Gạo tẻ khác với gạo hương của Thái Lan hoặc gạo trồng ở phía Bắc Trung Quốc: không thơm bằng, không dẻo bằng, cũng không có hàm lượng đường cao bằng, khi nấu thành cơm lại rạc ra từng hạt, không ngon chút nào. Nhưng nếu nhào thành mỳ, nấu thành cháo bột hay cháo hạt thì lại ngon vô cùng. Hạt gạo trắng sắc ngọc đó ăn cùng với canh thịt bò đậm đà, kèm rau thơm, thêm lát chanh chính là thứ Mạc Lị thích ăn nhất.
Món thịt bò lại càng tuyệt hơn. Miếng thịt tươi ngon được thái lát mỏng như giấy, không luộc, không xào mà chỉ dùng chút nước canh đậm rưới qua, chần tới khi miếng thịt nhạt màu đi. Trong vị giòn, vị tươi còn có vị ngọt tự nhiên của thịt.
Mạc Lị ăn nem rán xong lại chờ cháo của mình.
Tiểu Sơn đang chế biến thịt bò tới công đoạn cuối cùng. Anh rất tỉ mỉ, kiên nhẫn, như thể ngoài chuyện này ra anh không còn chuyện gì khác để làm.
Mạc Lị không chờ được nữa, đành lên tiếng: “Người đàn bà đó đã tới đây ba ngày rồi. Anh không đi gặp cô ta à?”
Cuối cùng Tiểu Sơn cũng làm xong một phần, đưa sang cho Mạc Lị: “Không cần vội, vẫn còn thời gian.”
Anh nghĩ, nếu ngay cả Mạc Lị cũng không nhịn đượ