
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134424
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/424 lượt.
.”
Từ sau khi mẹ mất, chưa có đêm nào Tiểu Sơn ngủ ngon, nhưng đêm nay cậu lại ngủ sâu trong lòng Hương Lan. Hôm sau tỉnh lại, hai con người trẻ tuổi cùng nằm trên một chiếc giường, Hương Lan nhìn cậu, ý cười trào ra khỏi đôi mắt tuyệt đẹp: “Chào buổi sáng, Tiểu Sơn. Cậu đói chưa, muốn ăn gì?”
Không biết cô học được từ đâu mà tự mình làm món măng chua cho cậu. Cô còn làm cả món trứng gà xào trà non, pha trà Phổ Nhĩ.
Tiểu Sơn nhấp một ngụm trà đặc, thấy mắt mình ươn ướt.
Cô nắm lấy tay cậu, hôn lên môi cậu, nước mắt rơi trên gò má cậu: “Tiểu Sơn, để mình ở bên cậu như thế này có được không? Cậu đã vì mình mà làm nhiều chuyện rồi.”
Cậu biết cô là con gái của tướng quân, không phải là “người con gái của mình”.
Dù còn ít tuổi, cậu vẫn hiểu một chuyện: Ranh giới này, không được vượt qua nửa bước.
Nhưng giờ lại không như vậy, cậu vừa mất đi người thân, cô đơn và đau đớn thấu tim, cô gái xinh đẹp này lại khiến cậu cảm thấy yên bình và an toàn, sự tham lam ấy đã khiến cậu mất đi lý trí.
Cậu buông thả cơ thể mình, bất chấp ngày mai.
“Cậu là dân chuyên nghiệp. Có lấy thứ gì mình thích không?”
“Lần nào cũng lấy một ít. Nếu có thể mở một cửa hàng thì chắc chắn đầy đủ mặt hàng.”
“Thất bại lần nào chưa?”
“Lần đó, có thể tính là vậy.”
“Làm hỏng việc à?”
“Không, trộm nhầm đồ.”
“Là sao?”
“Trộm nhầm, vì thế phải dùng cả đời để bồi thường.”
“Một người con gái?”
Anh nhíu mày nhìn cô: “Cứ moi móc như thế em có thấy mệt không?”
“Giờ cô ấy đang ở đâu?”
Hôm sau, ánh mặt trời bỏng như lửa, trong bãi đỗ ở sân bay, nhìn đâu cũng thấy đất màu đỏ đồng.
Tướng quân Tra Tài xuống máy bay trực thăng, tay cầm một chuỗi tràng hạt.
Tuy đang ở trong thành phố của mình nhưng trước sau vẫn có vệ sĩ bao quanh, ông nhìn thấy Tiểu Sơn trong đám người, vẫy tay bảo anh qua, không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh.
Hương Lan đâu?
Cô ở ngay sau tướng quân.
Chiếc hộp bằng gỗ tử đàn, trên chiếc án chạm hoa ngọc lan là bức ảnh đen trắng của Hương Lan khi còn trẻ, nụ cười hờ hững, hương thơm thoang thoảng.
Tiểu Sơn chầm chậm bước qua, đón lấy cô từ tay người khác, khẽ nói: “Hương Lan, lâu rồi không gặp.”
Tiểu Sơn nhấp ngụm trà xanh, tướng quân bảo anh đi vào, viên tùy tùng của ông đứng ở trước cửa thư phòng đưa tay ngăn Tiểu Sơn lại. Gã phất tay lên, kiểm tra đơn giản nhưng không bỏ sót chi tiết nào, xong xuôi rồi mới cho anh qua.
Tướng quân thay áo dài ngồi trên chiếc ghế đu, nhắm mắt lại, thong thả nói: “Cậu đừng để ý. Gần đây tình hình hỗn loạn, vùng biên giới phía Tây lại tranh chấp rồi.”
Tiểu Sơn ngồi xuống chiếc ghế trúc phía sau ông, “Bên mua phản hồi lại rằng quá trình tinh luyện vật liệu A tiến hành rất thuận lợi, nửa tháng sau sẽ cho chúng ta biết kết quả. Ba ngày trước ta đã nhận được lô vũ khí đạn dược đầu tiên, đưa tới bên tiền tuyến rồi.”
“Nhiệm vụ giao cho cậu, ta chưa từng phải lo lắng.”
“…”
“…”
“Tiểu Sơn.”
“Dạ.”
“Cậu có trách ta không?”
“Không. Chưa từng. Tướng quân, mọi thứ tôi có đều là ngài cho.”
“Vậy cậu nói xem, Hương Lan có trách ta không?”
“Cô ấy là con gái của ngài, tôi là tôi tớ của ngài.”
z
Cậu muốn ra nhưng cô lại không cho cậu nhúc nhích, cứ nằm bên cạnh, đếm từng sợi mi dài của cậu.
“Xin lỗi.” Tiểu Sơn từ tốn lên tiếng.
“Anh đang nói gì thế?” Hương Lan đặt cằm lên vai cậu, hơi thở thơm như lan.
“Em chảy máu.” Tiểu Sơn cau mày, đôi mắt vốn đen sáng nay lại trở nên hoang mang, “Có đau không?”
Cô lắc đầu, nâng mặt cậu lên đối diện với mình: “Chúng ta kết hôn đi, cha em sẽ đồng ý thôi.”
Cậu ngồi dậy, xoay lưng về phía cô: “Em là con gái của ông ấy, anh là tôi tớ của ông ấy.”
Cô ôm lấy cậu từ phía sau: “Anh không được nói như thế. Chúng ta phải kết hôn, là vợ chồng. Tối nay em sẽ đi tìm ông ấy.”
Cậu nghĩ hồi lâu, nắm chặt lấy tay cô: “Anh là đàn ông, để anh nói.”
Hôm đó là ngày hoàng đạo, khánh thành ngôi chùa lớn trong thành Tra Tài, mở màn điển lễ có sư thầy đắc đạo tụng kinh cầu phúc, bạn bè, chiến hữu, trợ tá của tướng quân và mấy nghìn người dân trong thành đều tới tham dự. Hương khói ngập trời. Sau điển lễ còn tổ chức tiệc cho tướng quân thiết đãi quan khách.
Hương Lan đi theo bên tướng quân, Tiểu Sơn không ở đó.
Tới tận giờ, ngoài quân quyền và khối tài sản khổng lồ, cậu vẫn là vũ khí tối mật trong tay tướng quân, rất ít người biết tới sự tồn tại của cậu, nhưng tướng quân lại cực kỳ yêu quý và trọng dụng cậu.
Cô ngẩng đầu nhìn cha mình, ông có gương mặt đôn hậu, lúc nhìn cô, nhìn Tiểu Sơn, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Cô thầm tính, bây giờ, mối quan hệ ấm áp này sẽ càng thêm bền chặt, cô và Tiểu Sơn, cha và Tiểu Sơn, thật hạnh phúc biết bao.
Điển lễ kết thúc, bữa tiệc đã chuẩn bị xong, mọi người ngồi xuống.
Bên cạnh tướng quân Tra Tài còn trống hai chỗ.
Bữa tiệc mãi vẫn chưa bắt đầu.
Tướng quân nới lỏng cổ áo.
Vị khách quan trọng ấy tới rất trễ, cuối cùng người cũng tới, Hương Lan thấy cha mình