Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Mâu Quyên

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134422

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/422 lượt.

cha cô gái ấy.
Hiện giờ, cuối cùng tướng quân Tra Tài cũng đón được cô ấy từ nhà chồng trở về cố hương, tro cốt của cô ở ngay trên bàn thờ trong góc phòng. Tiểu Sơn bước qua nhìn kỹ tấm ảnh của cô. Nhớ lần cuối cùng cô tới tìm anh trước khi gả cho Nguyễn Văn Chiêu, anh cũng nhìn cô thật lâu như thể, muốn nói vài câu lại nhận ra mình quá yếu đuối và hèn hạ, cuối cùng anh cũng tìm được từ thích hợp, anh nói xin lỗi, Hương Lan cũng nói một câu y như vậy.
“Lần này đón Hương Lan về nhà, ta luôn nhớ tới những chuyện trước kia của con bé, không những vậy, mà còn cả thời trẻ của mình nữa. Tiểu Sơn, ta già thật rồi.” Tướng quân đứng dậy, đi tới trước mặt anh: “Ngoài cậu ra, ta không tin được ai nữa. Nếu ta rút lui…”
“Ngài mệt rồi, sao lại nói những lời như thế. Bao nhiêu người đi theo ngài, chiến hữu, anh em, đồng chí, nhân dân, sao ngài có thể rút lui?” Tiểu Sơn nói.
Tướng quân nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Cậu không muốn sao Tiểu Sơn. Được, vậy ta không ép cậu nữa.” Ông day day huyệt thái dương, giống như cố lấy lại tinh thần: “Chuyện vật liệu đó, người cậu mời tới là…”
“Một trong những nhà sáng chế, tiến sĩ Đại học Bắc Hoa, Cừu Giai Ninh.”
Ông gật đầu: “Chăm sóc tốt chứ? Trước giờ chúng ta chưa từng bạc đãi khách.”
“Không có vấn đề gì.”
“Cậu sắp xếp đi. Ta muốn ăn một bữa cơm với vị tiến sĩ này.”
Tiểu Sơn ngẩng đầu lên: “Tướng quân, trước giờ đều là tôi lộ diện giao dịch, cô ấy không biết ngài đứng đằng sau. Làm thế này không an toàn, không hợp thông lệ.”
“Ta tự có chừng mực, cậu sắp xếp đi.”
Đêm anh mới về nhà, Giai Ninh nằm nhoài lên bàn, chơi cờ vây một mình, ngẩng lên nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục.
Tiểu Sơn rót nước, vốn quay lưng về phía cô, nhưng lại chăm chú nhìn bóng cô trên gương, kết quả bị ánh mắt cô bắt gặp.
“Cậu nhìn cái gì?” Giai Ninh nghiêm túc hỏi.
“Lúc nào cũng sợ em lại chạy mất.” Tiểu Sơn đáp.
“Đã lấy được rừng lo gì không có củi đốt.”
“Rất khí phách.”
Anh bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống cằm, một tay vén lọn tóc bên trán cô. Thấy vành tai tròn trịa mượt mà ấy, anh chợt ngạc nhiên không biết vì sao trước kia không phát hiện ra trên người cô lại có chỗ thú vị như thế, ngứa ngáy muốn hôn lên đó. Cô trừng mắt nhìn, anh đành phải nhẫn nhịn.
Cô gạt tay anh ra.
“Có một bề trên muốn gặp em.” Anh nói.
“Ngày mai cùng ăn bữa trưa.”
Cô không từ chối tức là đồng ý. Bất luận là tình nguyện hay không, hiện giờ cô cứ lặng lẽ tuân theo sự sắp xếp của anh: Ví như buổi tối phải nằm cùng giường với kẻ thù.
Cô lật người, chân khẽ chạm vào anh, anh nhân cơ hội đè đầu gối cô mở ra, hơi dịch người, cả người cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Một đêm im ắng, đến chút gió cũng không có.
Chỉ có tiếng thở và đôi mắt sáng ngời của cô.
Anh lại vuốt ve mái tóc cô, hôn dọc từ mặt xuống cổ, hít hà rồi cuối cùng cũng ngậm lấy vành tai mong ngóng đã lâu.
Cô giãy giụa, dồn sức ưỡn người lên, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
“Ai muốn gặp tôi?”
“Anh đã nói rồi.”
“Ở đây tôi không có bề trên.”
“…”
“Ông chủ của cậu?”
Thấy cô đoán được, tuy ngoài mặt anh không biểu hiện gì nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
“Đột nhiên muốn gặp mặt, nhỡ ông ấy muốn giết tôi diệt khẩu thì phải làm sao?”
Nỗi bất an của anh cứ thế bị câu hỏi của cô khơi lên, thực ra anh đã hạ quyết tâm, cánh tay ôm cô càng siết chặt thêm, anh khẽ nói: “Anh chỉ muốn vật, không cần mạng người.”
Cô đẩy vai anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi nói cho cậu biết, Châu Tiểu Sơn, tôi không sợ chết. Từ khi đến đây tôi đã không còn ý nghĩ sống sót trở về. Nhưng chồng tôi, anh ấy vô tội. Nếu chúng ta còn chút tình nghĩa, cậu hãy thả anh ấy đi.”
Chuyện tới nước này mà cô vẫn quan tâm tới người đó như vậy, anh rất coi trọng, nhưng nỗi đắng cay anh chưa từng nếm trải giờ đây dâng lên càng mạnh, cảm giác bỏng cháy nhen lên trong cơ thể đột nhiên tắt lịm, lạnh ngắt. Anh nghiêng người, trở về vị trí cũ.
Yên tĩnh một lát, anh đang mơ màng thì đôi môi đã bị cô chiếm giữ. Cô gợi mở miệng anh ra, môi lưỡi quấn quýt, anh vốn không có lòng dạ nào, nhưng dần dần lại bị cô khiêu khích, hôn một mạch xuống dưới, yết hầu, vòm ngực, bụng, cho tới điểm cuối cùng.
Trò chơi trầm luân này đã không còn theo quy tắc anh đề ra nữa.
z
Trong tòa nhà lớn thấp thoáng sau tàng cây, tầng nào cũng có lính canh gác, con dao cô luôn mang theo mình lúc vừa bước vào đã bị lấy đi.
“Giữ kỹ cho tôi.” Giai Ninh nói, “Tôi còn cần.”
“Đương nhiên.” Châu Tiểu Sơn đáp.
Tới tận khu trồng cây cảnh trong cùng, trên hòn giả sơn xa xa có một thác nước, trong vọng lâu nghỉ mát bên cạnh có một người, không thấy rõ mặt mũi, người đó đang ngồi, lưng rất thẳng.
“Phải xưng hô sao đây?” Giai Ninh hỏi Tiểu Sơn đang đi bên cạnh.
Anh nghĩ một lát: “Không cần xưng hô.”
Cô liếc nhìn anh, phì cười: “Tưởng tôi biết ông ta là ai thì sẽ sợ chăng?”
Tiểu Sơn không đáp, đưa tay bảo cô qua.
“Một mình tôi thôi? Cậu không theo à?”
“Ông ấy không mời anh.”
Vừa nhấc chân toan bước qua đó, đột nhi