
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134425
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/425 lượt.
đứng lên, cô cũng từ từ đứng lên.
Người mới tới chào tướng quân Tra Tài theo nghi thức quân đội: “Tướng quân thứ tội, thuộc hạ tới muộn.”
Tướng quân nắm tay người đó: “Ông và tôi giờ còn xưng thuộc hạ gì nữa?”
Người đó tiến tới gần tai tướng quân, gương mặt lộ vẻ khó xử: “Tôi không tin Phật, không vào nổi Phật đường, vậy nên tới chậm….”
“Tới dự tiệc là được rồi.” Tướng quân vươn tay kéo Hương Lan, “Hương Lan, tới đây, con nhớ chú Nguyễn không?”
Hương Lan cười, đương nhiên là cô nhớ.
Không nhớ ông ta cũng nhớ đứa con trai đứng bên cạnh ông ta, dáng người cao gầy, gương mặt góc cạnh, cậu khẽ mỉm cười, nụ cười sâu xa khó nắm giữ.
Đó là Nguyễn Văn Chiêu, người từng trúng một viên đạn của cô, giờ lại đứng trước mặt cô.
Chẳng lẽ không ai nhớ chuyện này sao?
Hai bên chào hỏi, ngồi xuống, ôn tồn trò chuyện, nâng cốc chúc mừng.
Tình thế xoay chuyển khiến bọn họ xóa hết mọi ân oán trước kia.
Tiểu Sơn còn chưa tìm tướng quân đã bị ông gọi tới dinh thự.
Tướng quân đang tập bắn cung trên thảm cỏ, ông giương cánh cung làm bằng xương cá mập lên, phập một phát chính giữa hồng tâm.
“Tiểu Sơn, ta biết mẹ cậu qua đời, cậu rất buồn. Cậu có muốn nghỉ ngơi không? Mùa này đi Nhật Bản là đẹp nhất, cậu ra nước ngoài bao nhiêu lần mà vẫn không có một chuyến du lịch thực sự…”
Tiểu Sơn nghe vậy không đáp, từ từ quỳ xuống.
Tướng quân quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc, đưa cung cho tùy tùng, cánh tay vươn ra đang định đỡ cậu lên thì bỗng khựng lại, ông trầm giọng hỏi: “Làm gì vậy? Tiểu Sơn.”
“Tôi muốn Hương Lan, muốn kết hôn với cô ấy.” Tiểu Sơn nói từng chữ.
Tướng quân nghe vậy, mãi lâu vẫn không đáp lại.
Sau đó Tiểu Sơn nghe thấy tiếng ông kéo cung, cậu ngẩng đầu lên, mũi tên nhọn hoắt nhằm vào chính giữa hai mắt cậu, căng tới cực độ.
“Có gan nói lại lần nữa xem.”
Cậu nhìn thẳng lên ánh mắt của tướng quân, giọng chắc nịch, không hề suy chuyển: “Hương Lan đã là người của tôi, tôi muốn cô ấy.”
Cậu còn chưa dứt lời tướng quân đã thả tay ra, ngay lúc ấy mũi tên nhọn hoắt thoáng lệch đi, sượt qua tai cậu, không nhắm về hòn giả sơn mà lao vun vút trong gió.
Tướng quân túm cổ áo, tức giận nhìn vào mắt cậu: “Mất công dạy dỗ cậu bao nhiêu lâu, vậy mà cậu lại trộm đồ của ta. Châu Tiểu Sơn, được lắm.”
Tiểu Sơn vẫn không hề nhúc nhích.
“Lui xuống đi. Bây giờ ta không muốn nhìn thấy cậu.”
Cậu đứng dậy, bước ra ngoài, mỗi bước nặng tựa ngàn cân.
Bước tới phía dưới phòng Hương Lan, nhìn theo hướng nắng, chỉ thấy rèm cửa kín mít.
Hôm đó cậu mơ – rất ít khi cậu mơ – thấy mình quay về lúc nhỏ, chân trần chạy trong rừng, tự do tự tại. Bỗng nhiên đói bụng, muốn quay về nhà ăn cơm.
Nhưng lúc mở mắt ra, Châu Tiểu Sơn của hiện tại đã không còn đường quay trở về.
Mấy ngày sau cậu lại được gọi tới chỗ tướng quân, nhưng lúc này ông không hề giương cung, không hề tức giận, cũng chẳng còn thân thiết như trước, chỉ tự tay rót cho cậu một chén trà, Tiểu Sơn nhận nhưng không uống nổi.
“Ta không có con trai.” Cậu nghe tướng quân nói, “Ta nhìn thấy bản thân mình lúc còn trẻ trong cậu, vừa háo thắng vừa tài ba. Gặp gỡ ai quen biết ai đều là duyên phận, Tiểu Sơn, cậu và ta có duyên.”
“…”
“Lúc nhỏ cậu từng cứu mạng ta, sau này trưởng thành lại vì ta mà làm bao nhiêu chuyện, còn chịu phạt thay con gái ta, Châu Tiểu Sơn, những gì ta cho cậu không tính là nhiều…”
“…”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn tướng quân, cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Tôi vốn không hề có gì. Mọi thứ của tôi đều là ngài cho, tướng quân.”
Tướng quân giơ tay ngắt lời, nhìn vào mắt cậu: “Để ta làm chuyện gì đó cho cậu, chuyện gì cũng được. Tiểu Sơn, cậu muốn gì cũng được, nhưng Hương Lan thì không.” Tướng quân cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, trong mắt còn vương nước: “Giờ thế lực của ta không bằng người ta, tới bước này chỉ có hợp tác với người khác mới có thể bù đắp, Hương Lan là điều kiện…”
Nghe vậy Tiểu Sơn chỉ thấy máu nóng dâng trào trong người mình rồi xộc thẳng lên đầu, trước mắt cậu hiện lên từng lần tướng quân dạy dỗ, quan tâm và bồi dưỡng mình. Cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào tướng quân: “Từ nhỏ tôi đã được ngài dạy dỗ, không có ngài sẽ không có Tiểu Sơn của hôm nay. Giờ Tiểu Sơn làm trái quy tắc, phạm phải tội lớn, nguyện chịu phạt!”
Tướng quân nhìn cậu, tay vân vê chuỗi tràng hạt: “Chuyện tình cảm không ai lường trước được, ta không thể phạt cậu.”
“Xin tướng quân hãy đưa tôi ra tiền tuyến…”
Tướng quân đè vai cậu xuống: “Tiểu Sơn, ngồi xuống. Đừng đòi lên chiến trường nữa, đó là chuyện của quân đội, cậu là bảo kiếm, ta không thể dùng nhầm. Có điều…” Tướng quân ngừng một lát, “Nếu ta gả Hương Lan tới đó…”
“Chuyện nhà tướng quân, Tiểu Sơn không dám hỏi. Hôm nay mong ngài thứ lỗi, từ nay về sau, nguyện dốc sức vì tướng quân, dù máu chảy đầu rơi cũng không suy nghĩ.”
“Tiểu Sơn, không cần phải thề, trước giờ cậu vẫn làm rất tốt.”
Đó là chuyện của bốn năm trước.
Sai lầm của một chàng trai trẻ phá vỡ quy tắc đã in dấu lên Tra Hương Lan, còn bản thân cậu phải làm trâu làm ngựa cả đời để trả nợ cho