
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134397
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/397 lượt.
cô làm sao có thể chạm vào nỗi đau của con bé?
Cô ôm con bé, nhớ tới lúc cha mẹ mình ly hôn, cô đã hút hết hai bao thuốc lá trong lớp ôn thi Olympic Toán học của mình.
Còn đứa bé trong lòng cô hiện giờ chỉ im lặng mà thôi, không hề làm gì quá đáng.
Cô bảo mẫu ôm lấy đứa bé, sau đó cảm ơn.
Con bé tựa má vào vai cô bảo mẫu, nhìn Giai Ninh, đôi mắt đó rất đẹp, rất trong.
Giai Ninh thấy bảo mẫu ôm rất chuyên nghiệp, nhân lúc đi thang máy về phòng cô bèn đưa hai tay ra bắt chước, quên luôn cả việc muốn đi hút vài điếu thuốc.
Châu Tiểu Sơn đứng ngoài cửa phòng đợi cô, nhìn cô bước ra khỏi thang máy, mở cửa phòng mình.
“Này, người hay đi chơi đêm.”
“Chào anh bảo vệ.”
Anh mỉm cười, bước vào phòng theo cô: “Đi đâu thế?”
Cô liếc nhìn anh: “Xuống dưới tầng, đi dạo một vòng.”
Anh vươn tay ra ôm lấy cô, khẽ ghé sát mặt cô, nói lấp lửng: “Vừa nãy chúng ta…”
Giai Ninh không chú ý, nghiêng đầu nhìn anh: “Này, bao giờ tôi mới có thể đưa chồng mình rời khỏi đây?”
Anh sững lại một lát: “Ba ngày nữa, người mua sẽ gọi điện cho anh. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì anh sẽ lập tức thả hai người đi.”
“Rất tốt.” Giai Ninh nói.
“Nếu…”
“Cậu muốn hỏi liệu tôi có đồng ý ở lại nơi này không hả?”
“Phải.” Anh nghĩ, cô thật thẳng thắn.
“Ông chủ của anh từng hỏi một câu y như thế.”
Cánh tay ôm Giai Ninh của Tiểu Sơn hơi siết lại, anh nhìn vào mắt cô: “Ông ấy từng hỏi em?”
“Phải. Lần ăn cơm đó.”
“Vậy em trả lời thế nào?”
“Không. Châu Tiểu Sơn, ai hỏi tôi cũng thế thôi. Tôi sẽ không ở lại nơi này, tôi sẽ về cùng chồng tôi, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới, trong năm sẽ sinh một đứa bé gái. Chúng tôi sẽ cùng nhau đến bách niên giai lão. Con gái tôi sẽ rất hòa đồng, học hành giỏi giang. Còn cậu, tôi sẽ quên.”
Lúc đang nói, chính bản thân cô cũng không biết rằng, có giọt nước đã chảy quanh khóe mắt hồi lâu, nhưng vẫn ương bướng không chịu rơi xuống.
z
Mạc Lị nghĩ, nếu là Tiểu Sơn thì lúc này anh sẽ làm thế nào?
Đã mười lăm phút trôi qua mà người giao hàng vẫn chưa đến. Cô đợi ở hành lang trong bệnh viện, suy nghĩ biện pháp, chẳng lẽ lại về tay không như thế này? Hay là tới căn phòng bệnh đó, tự cắt ngón trỏ trên bàn tay phải của mục tiêu.
Không, cô không thể quay về như thế, cô đã nói với Tiểu Sơn rằng muốn trở thành một người giống anh, muốn ngang hàng với anh, đây là nhiệm vụ đầu tiên, cô phải thành công, nhất định phải thành công.
Nghiến răng quyết tâm, Mạc Lị nhớ tới Tiểu Sơn, anh luôn biết vượt qua muôn vàn khó khăn, hoàn thành nhiệm vụ. Cô quay người lên tầng cao nhất, tới căn phòng bệnh, từ từ tiếp cận mục tiêu.
Trong căn phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng cao nhất trong bệnh viện trung ương, người nằm trên giường gần đất xa trời cắm đầy ống truyền, dây rợ xung quanh nhưng vẫn nắm phần lớn quyền lực ở miền Bắc nước Y, ông ta nắm trong tay một lượng vũ khí khổng lồ, quân đội và đất đai màu mỡ, thiết lập trạm kiểm soát ở khu vực mình quản lý, vũ khí tướng quân Tra Tài mua ở nước ngoài không thể vận chuyển qua đường bộ, ông cần ngón trỏ trên bàn tay phải của người này, dấu vân tay của ông ta chính là căn cứ thông quan.
Bên ngoài có hai tay vệ sĩ canh gác, Mạc Lị tạo âm thanh giả trong góc hành lang, một tay vệ sĩ nghe thấy bèn đi tới, vừa tới khúc cua đã nằm gọn trong phạm vi tấn công của Mạc Lị, cô nhanh tay kéo một sợi kim loại mảnh từ trong đồng hồ đeo tay ra, quàng qua cổ đối phương một cách cực kỳ chuẩn xác, dồn hết sức lực, hai mươi giây trôi qua, người đàn ông vạm vỡ đã bỏ mạng. Cô ngồi xổm xuống chờ đợi, kẻ còn lại thấy bạn mình đi mãi chưa về bèn gọi tên người đó, nhưng không ai đáp lời, sau đó Mạc Lị nghe thấy tiếng bước chân, tiếng súng lên nòng, người đó từ từ tiến lại gần, tay phải của Mạc Lị nắm chặt con dao găm.
Trong khúc quanh này ở hành lang, cửa sổ không đóng chặt, tay vệ sĩ đi tới chỗ đó đúng lúc cơn gió ùa vào, một con côn trùng nhỏ xanh biếc lọt vào mắt người đó, anh ta vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lúc mở mắt ra đã không còn kịp nữa, tay trái của Mạc Lị đã hất súng của anh ta lên cao, tay phải cô lập tức vung dao chếch lên phía trước ba mươi độ, chuẩn xác đâm vào tim anh ta.
Động tác của Mạc Lị vô cùng thành thạo, mỗi lần cô ra tay, tiếng Châu Tiểu Sơn nhắc nhở luôn vang bên tai: “Lúc đâm phải xoay một chút rồi mới rút ra, cứa nát tim thì người đó muốn rên cũng không được.”
Tất cả quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, không một tiếng động.
Mùi máu tanh trở nên ngòn ngọt trong làn gió xuân.
Mạc Lị đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, mục tiêu ở ngay trước mắt.
Nhiệm vụ của cô không hề phức tạp, ngón trỏ bàn tay phải, chỉ cần tìm khớp xương rồi chặt mà thôi, con dao găm vừa mới được tưới máu trở nên sắc bén vô cùng.
Thành công ở ngay trước mắt.
Dường như ở ngay trước mắt.
Một giây sau, một họng súng chợt gí sát ngay thái dương của cô, quả đúng là cao thủ, cô không hề nghe thấy tiếng người đó bước vào phòng.
Cùng lúc đó tại vùng duyên hải phía Đông nước Y, trong hội trường mái vòm ở Đốc Mạch xa hoa, màn biểu diễn đặc s