
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134407
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/407 lượt.
đến nơi này. Nếu anh không bắt anh ta, tự anh ta sẽ gặp phải nguy hiểm khác, anh làm vậy cũng là cứu hai người thôi.”
“Tôi nên cảm ơn cậu đúng không? Châu Tiểu Sơn.”
“Không dám.” Anh quay đầu nhìn cô, “Chúng ta đi chơi thôi.”
Cô không nhúc nhích, Tiểu Sơn nói: “Hôm nay không đi, sau này đừng hối hận.”
Tuy người này không nói nhiều, nhưng ý trong ý, đang lúc Giai Ninh còn lưỡng lự Châu Tiểu Sơn đã xuống xe.
Petersburg so với các sòng bạc ở Las Vegas, Macao hay Monaco không tính là to, nhưng vị trí bí mật, trang hoàng lộng lẫy, đủ trò bài bạc lại còn có các dịch vụ giải trí đi kèm hấp dẫn khác. Petersburg nằm ngay trên biên giới, thuộc vùng đất không ai quản lý, không có sự cố bất ngờ, có thể chơi thỏa thích, bởi vậy nơi này rất được các con bạc vung tiền như nước, không muốn để lộ thân phận ưa chuộng.
Tầng một là đại sảnh và trung tâm giải trí bình thường, mọi người đổi phỉnh poker là có thể chơi các trò truyền thống như máy đánh bạc, bàn quay roulette hoặc bài baccarat. Tầng hai là các ghế lô, dân bài có thể ngồi bốn người hoặc bắt cặp sát phạt nhau, dùng bài poker nạm vàng hoặc những con xúc xắc và mạt chược tinh xảo được làm từ ngọc Myanmar, không giới hạn tiền. Những kẻ thù hằn nhau muốn đánh bạc cược mạng cũng được, sẽ có người chuyên nghiệp tới dọn dẹp hậu quả đâu vào đấy. Tầng ba là hộp đêm, suối sâm banh phun mãi, biểu diễn nghệ thuật xen kẽ những trò bạo dâm, còn có những cô gái trẻ xinh đẹp mỉm cười trong tủ kính chờ đợi những vị khách may mắn, còn cả thuốc kích dục, thế gian này đều biết nơi có ma túy tốt nhất thế giới chính là đây.
Tiền bạc, mỹ nhân và chất kích thích: Đó chính là suối nguồn của sự sung sướng.
Trước năm 1989, nơi này chưa có Đốc Mạch, chỉ có mỗi Petersburg, đột nhiên có một đám người Nga mới, mang một số tiền mặt lớn tới đây tìm niềm vui bị kìm nén đã lâu, nhưng họ không được tự do, không thể tùy tiện đi khắp Đông Tây, vì thế nơi này trở nên đông đúc, mang tên Petersburg là muốn khách tới nơi đây “xem nơi này như nhà”: Petersburg giống như tất cả thực vật ở đây, hấp thu vàng bạc rồi phát triển mạnh mẽ.
Sau khi nước Y và thành phố với cục diện chính trị ổn định này có bước phát triển đầu tiên, khách tới nơi này không chỉ là người Nga như trước mà có cả những doanh nhân, khách du lịch từ nơi xa xôi đặt chân tới muốn tìm sự thoải mái. Bọn họ trở thành nguồn khách mới và vô cùng quan trọng, đương nhiên cả những người Trung Quốc láng giềng ngay biên giới nữa.
Vì thế bồi bàn thấy Giai Ninh bèn nói thứ tiếng Trung thành thạo, cô cũng không ngạc nhiên. Vốn dĩ cô đang có nhiều tâm sự, không có hứng chơi, nhưng ngồi xuống bàn quay nhập cuộc, vận ngày càng đỏ, Tiểu Sơn đứng cạnh, thì thào cổ vũ bên tai cô: “Đừng thắng nhiều quá, nhớ phải boa tiền.”
Giai Ninh vung tay đưa luôn cho bồi bàn hai trăm đô tiền phỉnh.
Vì không có đối thủ nên bọn họ lên tầng hai, thang máy dừng ở tầng một, trước mắt xuất hiện một người Ả Rập để râu, đầu đội khăn trắng, có lẽ là thắng tiền nên gương mặt cực kỳ phấn chấn, lại còn say mèm, đi không vững, may mà bên cạnh có người. Giai Ninh vừa liếc cái đã nhận ra một gương mặt quen thuộc, một ngôi sao nữ nổi tiếng của nước H, người đẹp như phim, cô ta đỡ lấy tay người Ả Rập, chăm sóc cẩn thận.
Giai Ninh nghiêng đầu đi, Tiểu Sơn nắm lấy tay cô.
Lên đến tầng ba, không biết hai người kia tới chỗ nào tìm vui ở cái nơi tối tăm này rồi.
Trong giai điệu thánh thót của Ấn Độ, Giai Ninh chỉ thấy suối rượu núi thịt, một cảnh xa hoa dâm loạn, đàn bà gần như trần truồng và đàn ông cười với nhau sau tấm kính, tuy khác màu da nhưng đều trẻ trung và xinh đẹp. Trong tiếng nhạc xập xình, ánh sáng chói mắt nhấp nháy, giữa sàn nhảy, cô gái Nam Á mặc áo da vung roi đánh lên người đàn ông da đen, máu văng tung tóe.
Giai Ninh lùi lại vài bước, dạ dày cuộn lên, như sắp sửa nôn ra. Rồi cô nghe thấy giữa phòng có tiếng trầm trồ, mọi người ném những phỉnh giá trị cao lên sàn nhảy để cổ vũ.
Một người thuộc giới tính thứ ba không rõ là nam hay nữ lắc mông đi tới phía họ với một điệu bộ kỳ lạ, đền gần Giai Ninh và Tiểu Sơn, người đó mở chiếc hộp nhung ra, bên trong là ống thuốc chích nho nhỏ màu tím: “Hai vị có muốn dùng thử loại thuốc mới này không? Không hề có tác dụng phụ, hiệu quả cực cao, bốc xuyên đêm.”
Giai Ninh quay đầu bỏ đi, Tiểu Sơn theo sau cô.
Cô đi như bay, người run lẩy bẩy, không thể kiểm soát được bản thân.
Cô là phần tử trí thức trưởng thành trong gia đình êm ấm, xã hội văn minh, đây không phải là thế giới của cô.
Giờ được tận mắt chứng kiến mới thấy, so với thành Tra Tài, nơi này còn gần địa ngục hơn một tầng.
Cuối cùng cũng tháo chạy được ra khỏi Petersburg, Giai Ninh cố ổn định lại cảm xúc trong gió đêm se lạnh, thế nhưng dạ dày vẫn cuộn lên, cô khom lưng nôn khan, Tiểu Sơn khẽ vỗ vai cô từ phía sau.
Cô quay đầu lại, giận dữ nhìn anh: “Cậu không nên đưa tôi tới đây. Cậu…”
“Em đang trách anh à, Giai Ninh?” Anh thản nhiên hỏi cô, bàn tay đặt trên lưng cô tỏa ra hơi ấm.
Cô nghĩ hẳn là mình đang nhìn lầm,