
Tác giả: Chanh Tâm
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 134873
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/873 lượt.
h đã bỏ lỡ thứ quan trọng nhất.
Lương Tĩnh Hanh quay đầu nhìn một bên mặt Diệp Thời Tần, mà cô không nhìn vào mắt anh nữa, ngược lại chăm chú nhìn vào người cách đó không xa Triệu Mạnh Tề.
"Tôi rất hiểu anh Triệu, anh ấy nhất định có quyết tâm, những gì anh ấy muốn, sẽ không dễ dàng buông tha.." Diệp Thời Tần ngừng lại, môi lại nở nụ cười sâu hơn: "Tôi chưa từng thấy anh Triệu nhìn một người phụ nữ nào chuyên chú như vậy, cho nên, Lương tiên sinh, anh phải cẩn thận đề phòng, bảo bối trân quý của anh có người tới giành." Cô hứng thú nói.
"Giành cái gì?" Lương Tĩnh Hanh hỏi ngược lại.
Diệp Thời Tần trầm mặc một hồi lâu, sau đó đem tầm mắt dời lên người Dương Tư Dục nhàn nhạt mở miệng: "Cô ấy."
Đứng im trong hội trường đã lâu, Dương Tư Dục cuối cùng quyết định tạm ngưng đối thoại cùng Triệu Mạnh Tề, cô chán nản quay đầu đi, bước chân chậm chạp di chuyển. Anh nói, anh sẽ giúp cô hiểu rõ về Lương Tĩnh Hanh, cô muốn biết tất cả, mà cô, thậm chí cũng không biết mình muốn biết cái gì.
"Thế nào? Thứ muốn biết nhiều quá, nên không biết bắt đầu từ đâu sao?" Nhìn cô tránh ra, Triệu Mạnh Tề rất nhanh đuổi theo. Dương Tư Dục trầm mặc không nói, chỉ cúi đầu bước đi, lộ ra cái cổ trắng nõn tuyệt đẹp bên cạnh còn có một lọn tóc rơi xuống, khiến Triệu Mạnh Tề nổi lên dục vọng muốn chạy lên, thưởng thức hương thơm trên tóc cô.
"Thật ra, cô muốn hiểu rõ đến tột cùng là anh ta thích ai, đúng không?" Triệu Mạnh Tề hai tay chấp sau lưng, gương mặt tuấn tú nghiêng qua một bên, bộ dáng kia như đang đắc ý điều gì đó.
Dương Tư Dục trừng mắt nhìn anh: "Tôi vẫn rất thưởng thức đàn ông thông minh, không ngờ, đàn ông quá thông minh, cũng sẽ làm cho người ta chán ghét." Cô hừ lạnh.
"Cám ơn cô khích lệ." Cô thật sự, thật sự rất muốn biết đáp án kia. Anh quá thông minh, mà cũng chứng tỏ được, anh phải tốn rất nhiều tâm tư để biết cái gọi là sự thật.
"Thử một chút đi! Chỉ đứng một bên nhìn người đàn ông như vậy cũng vô dụng thôi." Triệu Mạnh Tề muốn đến gần cô hơn, mặc kệ là dùng phương pháp gì.
Lần này, Dương Tư Dục trực tiếp ngăn lại bước chân anh: "Đừng nói nữa, nếu không tôi sẽ tức giận."
Tay vẫn đặt trên eo cô, vẻ mặt không hờn giận anh nói: "Vì sao tức giận với tôi? Không để ý cô cũng không phải là tôi." Triệu Mạnh Tề cười đến thật sảng khoái.
"Triệu Mạnh Tề" Cô tức giận gọi tên anh: "Đừng nghĩ tôi đối với anh sẽ khách khí, anh phải.. phải..."
Lời của cô vẫn chưa nói xong, đã nghe một giọng quen thuộc vang lên sau lưng.
"Tư Dục, sao lại không lễ phép với Triệu tiên sinh vậy?" Lương Tĩnh Hanh âm thầm đi tới sau lưng cô, lời nói dịu dàng như chỉ nói với mình Dương Tư Dục, nhưng khi anh đi tới đây, Triệu Mạnh Tề đã sớm phát hiện.
Vừa nghe anh tới sau lưng mình, cả người Dương Tư Dục như bị điện giật bắn lên quay người lại, lùi về sau mấy bước, vô tình lui vào đứng trong ngực Triệu Mạnh Tề khi anh bước lên một bước đúng nơi dừng lại. Triệu Mạnh Tề đầu tiên cúi đầu nhìn cô, xác định cô đã đứng vững, giây kế tiếp ngước lên đúng lúc thấy Lương Tĩnh Hanh đang nhíu mày nhìn mình, đôi mắt lộ vẻ bất mãn.
"Lương tiên sinh, không có gì, tôi không ngại Tư Dục gọi tôi như vậy." Triệu Mạnh Tề lại bước thêm bước nhỏ, vừa đủ dán ngực vào lưng cô, rất hài lòng khi thấy mặt Lương Tĩnh Hanh xanh như tàu lá.
Xưng hô thân mật như vậy khiến cho sắc mặt Lương Tĩnh Hanh trầm hơn. Tư Dục, cô chưa bao giờ để người đàn ông để người đàn ông khác nào ngoài anh gọi cô như vậy.
Đối với tâm sự trong lòng của Lương Tĩnh Hanh chưa từng có người biết, mà Triệu Mạnh Tề trêu ghẹo cô cũng sẽ cho cô biết chút xíu suy nghĩ của Lương Tĩnh Hanh, cô muốn biết, thật sự rất muốn biết. Mặc dù, cô cũng có chút lo sợ làm như vậy cũng vô ích. Nhưng là, cô chịu đủ rồi, hơn nữa qua khỏi tối nay, chính mắt nhìn anh nhìn say đắm người phụ nữ khác, thật đau... Cô không muốn chịu thêm một lần nào nữa.
"Tối nay cùng nhau ăn cơm đi." Triệu Mạnh Tề đột nhiên mở miệng hẹn, nhìn Dương Tư Dục đang nhíu mày.
"Không được." Câu trả lời rất nhanh được nói ra, nhưng cũng không phải là của Dương Tư Dục mà của Lương Tĩnh Hanh.
Dương Tư Dục và Triệu Mạnh Tề cùng lúc quay lại hỏi Lương Tĩnh Hanh: "Tại sao không được?" Cả hai đồng thanh nghi hoặc hỏi, Triệu Mạnh Tề lại vui vẻ cười cười.
"Bởi vì..." Lương Tĩnh Hanh hết sức chán ghét tình huống trước mắt. Cho tới nay, anh cùng Dương Tư Dục tâm ý tương thông (cả 2 hiểu nhau), đồng thanh nói người khác, đều là anh, nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khác.
"Bởi vì .. cô ấy đã ăn no." Lương Tĩnh Hanh rốt cuộc cũng nghĩ được một lý do tốt để nói: "Cũng đã trễ rồi, cô ấy chắc đã no."
"Vậy đi uống cà phê đi." Triệu Mạnh Tề không từ bỏ, cố ý muốn xem vẻ mặt ghen tuông của người nào đó.
"Ở đây cũng có cà phê cần gì phải đi nơi khác?" Khuôn mặt Lương Tĩnh Hanh tươi cười cũng không nhịn được nữa. Trực tiếp nói ra những lời như vậy, cũng không còn để ý đến mặt mũi gì nữa.
Triệu Mạnh Tề phát hiện Lương