The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đủ Rồi, Anh Yêu Em

Đủ Rồi, Anh Yêu Em

Tác giả: Chanh Tâm

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 134875

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/875 lượt.

óc, nhưng trong lòng vẫn là vui mừng. Nhưng trong mắt anh, cô không nhìn được cảm xúc vui mừng, rất nhanh, rất nhanh cô phát hiện có cái gì đó không đúng.
"Tĩnh Hanh .." Dương Tư Dục nhẹ giọng mở miệng, bước lên phía trước một bước, vương tay định chạm vào anh.
Nhưng cô bước lên, anh lại đi lùi về phía sau một bước dài, tay cô đang đưa ra giống như một con rắn độc đang thè cái lưỡi dài.
Lương Tĩnh Hanh đưa tay ngăn cô bước đến gần mình, chậm rãi lắc đầu, toàn thân đang cứng ngắt bắt đầu di động, thân thể to lớn không phải bước về phía cô, ngược lại lùi về phía sau.
"Lương Tĩnh Hanh?" Lần này, Dương Tư Dục gọi cả tên họ anh, căn cứ vào sự hiểu biết của cô về anh, cô có dự cảm xấu. Lần này nghe tiếng cô gọi anh. Lương Tĩnh Hanh bước chân lùi nhanh hơn, liền mấy bước rất nhanh ngồi vào xe của mình đang đậu bên cạnh. Nụ cười trên môi Dương Tư Dục chợt tắt.
"Tư Dục, thật xin lỗi." Suy nghĩ hồi lâu, cuối cũng Lương Tĩnh Hanh cũng nặn ra vài chữ, chính là xin lỗi.
Dương Tư Dục lắc đầu, đây không phải là câu trả lời cô muốn nghe: "Lương Tĩnh Hanh, rốt cuộc là anh ..." Tại sao sau khi hôn cô, lại nói xin lỗi? Là có ý gì?
"Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi ..." Anh lắc đầu nhanh hơn: "Mới vừa rồi, mới vừa rồi.. tôi.."
"Tôi không cần anh nói xin lỗi." Dương Tư Dục ngắt lời anh, cô chỉ muốn nói anh biết, đối với sự việc vừa rồi, mặc dù trong lòng cô kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy ghét bỏ.
"Không phải,.. không thể ... tôi không có .. tôi đối với cô, không phải loại cảm giác đó.." Lương Tĩnh Hanh luôn thông minh, nhưng dưới tình huống này, lại làm cho bản thân mình lúng túng đến nói cũng không được rõ ràng.
Chỉ vài từ không đầy đủ, nhưng Dương Tư Dục cũng hiểu ý của Lương Tĩnh Hanh, cảm giác vui vẻ biến mất, cô như từ Thiên Đàng rơi xuống Địa Ngục. Anh hôn cô nhưng lại không dám thừa nhận mình đã hôn cô. Vẻ mặt của anh sợ hãi như mình đã hôn phải một người đàn ông. Anh xin lỗi cô, anh nhận lỗi với cô, anh nói giữa anh và cô .. không phải loại cảm giác đó. Đôi mặ Dương Tư Dục mở thật lớn nhưng lại vô hồn trống rỗng, giống như vừa bị câu mất thần hồn.
"Tư Dục..." Lương Tĩnh Hanh khẽ gọi tên cô, biết bây giờ mình có nói gì cũng đã muộn màng, trong lúc vô tình, mất khống chế đã vượt qua ranh giới mà mười năm nay anh cố gắng duy trì. Anh đã làm chuyện không nên làm nhưng .. tại sao lúc nãy không thấy cô khó chịu, nhưng sau khi anh nói lời xin lỗi lại nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của cô? Anh không muốn phỏng đoán trong lòng cô đang suy nghĩ những gì. Anh chỉ đang cố hết sức mình làm cho hai người trở lại như lúc ban đầu, muốn cho những cảm xúc mất khống chế kia lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường.
"Tư Dục, có lẻ tối nay tôi uống hơi nhiều rượu, cô ngàn vạn lần không nên để chuyện lúc nãy ở trong lòng." Lương Tĩnh Hanh hắng giọng nói.
Dương Tư Dục chỉ lắc đầu, \'không để trong lòng\', anh thế nhưng lại dùng giọng van xin, yêu cầu cô đừng đem nụ hôn nóng bỏng vừa rồi để trong lòng.
"Sẽ không, sẽ không.." Cô lắc đầu, nghe được giọng chính mình. Cô nhất định sẽ không để sự việc mới vừa rồi trong lòng, nhưng một khắc kia cô đã đem nó in đậm vào tim mình.
Nghe được cô nói vậy, vẻ mặt Lương Tĩnh Hanh buông lỏng, mĩm cười: "Cô có thể hiểu là tốt rồi, tôi cũng không biết ... chuyện gì đã xảy ra với mình." Gương mặt Lương Tĩnh Hanh áy náy, giống như mình vừa mới phạm phải một sai lầm lớn.
Dương Tư Dục thở dài một hơi, cô không tìm ra từ gì để hình dung được tâm trạng của mình. Sự áy náy của anh làm cho cô cảm thấy hụt hẫng, anh hôn cô làm cho cô hạnh phúc, nhưng với anh, đây là một sai lầm. Chỉ là một sai lầm. Sự việc kia chỉ phát sinh ngoài ý muốn.
Cô khẽ cắn môi, buộc mình mĩm cười. Cho tới bây giờ, cô cũng không muốn làm cho anh khó chịu, thậm chí không có bất cứ một áp lực nào: "Không có chuyện gì, cũng chỉ là một cái hôn." Đôi môi đỏ mộng của Dương Tư Dục nở nụ cười, mắt nhìn thẳng vào anh, giống như trong lòng cô đang rất vui vẻ. Cô không muốn để cho anh thấy được sự khổ sở trong mắt mình.
Rất dễ biết, nụ hôn này có thể cho cô biết tất cả những việc cô muốn biết, về tâm sự của anh, về suy nghĩ của anh đối với mình, về ... Rất nhiều, rất nhiều chuyện cô nên sớm biết rõ sự thật. Cô là .. suy nghĩ quá nhiều. Bạn bè, chính là bạn bè, bất luận cô hy vọng thế nào, ảo tưởng ra sao, bọn họ .. vĩnh viễn chỉ có thể là bạn bè. Tim trong nháy mắt rơi vào đáy cốc, nặng nề khiến cô đến thở cũng không nổi.
"Chỉ là một nụ hôn mà thôi." Cô lặp lại một lần nữa, tim như bị dao đâm từng nhát, từng nhát: "Cũng không phải chưa hôn qua, tôi sẽ không để ở trong lòng." Nên hết hy vọng rồi, Dương Tư Dục tự nói với lòng mình. Có vọng tưởng nhiều hơn cũng chỉ làm tổn thương bản thân mình. Cô nên lui về chổ đứng của mình, thu hồi những tình cảm không nên có.
Nghe cô một lần rồi một lần lập lại yêu cầu của mình, không biết sao tim anh nhói lên một hồi. Bất chợt lúc này, anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa.
"Tư Dục, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?" Anh bất an mở miệng hỏi c