Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đủ Rồi, Anh Yêu Em

Đủ Rồi, Anh Yêu Em

Tác giả: Chanh Tâm

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 134882

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/882 lượt.

ô. Cho tới bây giờ, anh chưa từng lo lắng cô sẽ phản bội mình, bởi vì cô lúc nào cũng ở bên cạnh anh, là người bạn tốt nhất của anh. Nhưng lúc này, nhìn nụ cười trên mặt cô, nhưng trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác lo sợ. Cô rõ ràng vẫn còn đứng đây, nhưng anh lại cảm thấy cô đang cách anh thật xa, thật xa .. cơ hồi như cô sẽ rời khỏi anh.
Đôi mắt đen của Lương Tĩnh Hanh nhìn thẳng vào mắt Dương Tư Dục, như muốn tìm một chút gì đó trong mắt cô, nhưng cô lại cụp đôi lông mi dài xuống né tránh tầm mắt anh, không muốn anh thấy rõ nét mặt cô. Càng không thấy được, trong lòng Lương Tĩnh Hanh càng lo lắng bất an, đôi chân dài lúc nãy lui về phía sau hiện giờ lại không tự chủ bước về phía trước.
Dương Tư Dục lui về sau một bước, quyết tâm muốn giữ khoảng cách với anh. Đủ rồi, đủ thật rồi. Tim cô mới vừa rồi rất đau, cô không muốn mình bị tổn thương thêm nữa, chịu đựng thêm nữa. Cô vuốt tóc, mắt híp lại: "Tôi muốn về nghỉ ngơi, đầu có chút không thoải mái." Cô tìm lý do rời đi, trong lúc này cô không cách nào đối mặt với anh. Anh có tình, nhưng cũng vô tình, quan tâm, nhưng đồng thời cũng làm tổn thương người.
"Tôi đưa cô về." Lương Tĩnh Hanh sợ hãi, không biết vì sao trong tim lại có một loại cảm xúc không nói được.
"Đừng... không cần." Dương Tư Dục không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Nếu đã quyết tâm muốn kéo dài khoảng cách, cô sẽ không ở cùng một chỗ, cùng một không gian với anh.
"Tư Dục, cô ..." Lần đầu tiên Lương Tĩnh Hanh luống cuống tay chân: "Tức giận?"
"Dương Tư Dục chỉ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là trong người tôi cảm thấy không thoải mái." Cô không muốn làm anh khó chịu, cũng không muốn làm khó anh: "Tôi muốn nói, về chuyện áo cưới của thiên kim Triệu gia, anh vẫn chưa bàn xong .."
"Lần sau tôi sẽ bàn tiếp, tôi đưa cô về trước." Lương Tĩnh Hanh không thể giải thích vì sao có cảm giác kỳ lạ, như là hiện tại nếu không giữ được cô, cô sẽ biến mất.
Dương Tư Dục đón lấy ánh mắt anh, không hiểu vì sao lúc này, anh còn có thể dịu dàng như thế. Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh, trấn định những cảm xúc đang rối tung trong lòng. Nhìn vào đôi mắt đe luôn trấn định kia, nhưng giờ lại thay vào đó là vẻ hoảng hốt, như là đang lo lắng chuyện gì. Lo lắng về nụ hôn kia có thể phá hủy sự hợp tác của họ bấy nhiêu năm sao? Hay lo lắng cô rời đi, sẽ không thay anh làm việc sao? Nếu thật sự là vậy, anh lo lắng cũng đúng. Cô muốn làm cho anh an tâm, nhưng không biết nên nói thế nào, để cho lòng mình cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.






"Tôi cần bình tĩnh lại một chút." Về nụ hôn kia, cô cũng sẽ giống như anh coi đó là một sai lầm, không đáng để trong lòng: "Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể so sánh với anh, không phải suốt ngày đều có người xếp hàng chờ hôn tôi." Cô cố gắng dùng lời nói đơn giản nhất để anh hiểu, về nụ hôn kia, cô không thể hoàn toàn thờ ơ.
Nghe vậy, Lương Tĩnh Hanh không biết nên nói gì. Cả hai người bọn họ, đều thấy nụ hôn kia đã khiến họ lâm vào tình thế khó xử, để anh muốn giữ cô lại, nhưng lại không dám, cũng không có cách. Anh trầm mặc, khiến Dương Tư Dục càng thêm đau lòng, đột nhiên cô kích động muốn nói một lần cho rõ ràng những cảm nghĩ trong lòng cô.
"Mới vừa rồi nụ hôn kia, nhắc nhở tôi một chuyện..."
"Hả?" Lương Tĩnh Hanh đứng tại chỗ chờ cô nói tiếp.
"Tôi đã lâu không nói chuyện yêu đương với ai, cũng quên mất tư vị của nụ hôn." Cô ngước lên những chấm nhỏ trên trời, nở nụ cười nhàn nhạt thê lương. Cả ngày vội vội vàng vàng chờ người đàn ông này, cô đã bao lâu chưa để cho mình tĩnh tâm lại, thưởng thức màn đêm mỹ lệ.
"Chẳng lẻ cô muốn ở đây tiếp tục cùng anh ta mắt to trừng mắt nhỏ, tiếp tục dây dưa sao?" Triệu Mạnh Tề nhìn ra được đôi mắt của cô ưu thương hơn, có một loại bi thương đến nỗi chết tâm, giống như bị người ta đâm một dao.
Lương Tĩnh Hanh nói đã cái gì? Làm cái gì? Một câu nói khiến Dương Tư Dục mềm nhũn bất lực không còn cự tuyệt nữa, tay cũng rũ xuống, lông mi dài chớp chớp, cô biết lúc này mình nên rời đi mới là tốt nhất.
"Cám ơn." Dương Tư Dục cuối cùng chỉ nói được hai chữ. Dưới sự hướng dẫn của Triệu Mạnh Tề biến mất trước mặt Lương Tĩnh Hanh. Dọc theo đường đi, cô luôn trầm mặc. Triệu Mạnh Tề ngoại trừ hỏi địa chỉ của cô cũng không nói thêm gì, để cô có thời gian bình tĩnh tâm tình của mình.
Sau một hồi lâu, xe dừng lại khi đèn giao thông, Dương Tư Dục lúc này mới quay đầu lại tò mò nhìn anh: "Thật không biết phải nói anh thông minh hay là thích xen vào chuyện của người khác." Cô bất đắc dĩ mở miệng.
"Đương nhiên là thông minh." Triệu Mạnh Tề không chút khiêm tốn nói tiếp, dời tầm mắt nhìn cô: "Chỉ là sự thông minh của tôi, làm cho cô đau lòng."
Dương Tư Dục xì một tiếng: "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng .. anh thật sự đã giúp tôi hiểu." Để cho cô biết si tâm vọng tưởng cũng vô dụng, nhận rõ sự thật sớm một chút, mới là chuyện cô nên làm.
Triệu Mạnh Tề gật đầu, khi đèn xanh sáng lên, nhấn chân ga, xe chậm chạp tiếp tục chạy về