
Tác giả: Cúc Tử
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341369
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1369 lượt.
hư vậy. Cô không muốn rời xa cậu, không muốn quay trở lại những tháng ngày không có cậu, cô còn chưa nói với Đại Đổng rằng cô cũng thích và yêu cậu, lý do chưa thể hiện ra là muốn tận hưởng cảm giác ngọt ngào được cậu theo đuổi, được cậu cưng chiều. Cô đang rất nghiêm túc, gần đây luôn như vậy, thực ra cô chỉ mong Đại Đổng dỗ ngon dỗ ngọt và lừa cô đi, lừa cô về làm vợ, cô cam tâm tình nguyện.
Nhưng tất cả những điều này đều không kịp nói nữa, cô không thể nói chuyện với cậu, bởi vì lời nói sau của Đại Đổng rõ ràng là chia tay, nếu như cô tiếp tục không đối diện với cậu, chẳng phải cậu sẽ không có cơ hội mở lời hay sao?
“Lạc Lạc.” Đại Đổng khó khăn nói, lại phát hiện Chu Lạc bỗng nhiên ôm chặt đầu mình, cúi xuống, toàn thân co lại.
Đầu cúi xuống rất thấp, Đại Đổng sợ cô khó thở, đưa tay muốn gỡ ra, nhưng lại thấy cô càng ôm chặt hơn, hơn nữa cả cơ thể đang rung lên nhè nhẹ.
“Lạc Lạc, anh xin lỗi.”
“Á!” Bỗng nhiên Chu Lạc bịt tai và hét lên, cô không muốn nghe cậu nói lời xin lỗi, không muốn nghe Đại Đổng nói lời chia tay!
Đại Đổng lại càng hoảng sợ trước bộ dáng kích động của Lạc Lạc, sau khi định thần lại liền ôm chặt lấy cô, một tay gỡ bàn tay cô đang bịt tai, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, tại anh không tốt, tại anh không hiểu rõ tình hình gia đình em, không biết em lại bất mãn với họ đến như vậy, chúng ta, ừm, chúng ta…”.
Chu Lạc toàn thân run rầy, hai hàm răng đập vào nhau, cô không muốn chia tay, thực sự là vậy! Cô không muốn sau khi được cậu đối xử dịu dàng như vậy, nhìn cậu ngốc nghếch quan tâm mình, rồi bị bỏ rơi một cách lạnh lùng như thế. Nghĩ đến việc sau này Đại Đổng sẽ đối xử y như vậy với người phụ nữ khác, tim cô thấy đau buốt.
Bàn tay bịt tai bị cậu gỡ ra, thuận đà Chu Lạc liền ôm chặt lấy Đại Đổng, không cho cậu đi, nhất quyết không cho cậu đi.
“Được rồi, Lạc Lạc em bình tĩnh lại đi, anh sai rồi, dù thế nào anh cũng sẽ nghe theo em. Nếu như em không thích họ, chúng ta sẽ không qua lại với họ nữa, chúng ta kết hôn nếu có con, mẹ anh sức khỏe yếu chưa chắc đã trông cháu được, nhưng chúng ta có thể thuê người trông trẻ. Chúng ta sẽ thuê ba người giúp việc, một người trông trẻ, một người chăm sóc mẹ anh, một người nữa để nấu ăn…”
Chu Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn anh: “Anh nói thật chứ?”.
Đại Đổng sững lại, nói tiếp: “Tất nhiên là thật rồi, có phải em nghĩ thuê ba người giúp việc nhiều quá chăng? Đừng lo, anh sẽ cố gắng kiếm tiền”. Thấy biểu hiện của Chu Lạc hoang mang, cậu do dự nói: “Hay là em không muốn sống cùng với mẹ chồng, không sao, chúng ta sẽ mua căn nhà bên cạnh để mẹ ở, lúc đó không sống chung một mái nhà chắc sẽ ít va chạm, với lại tính tình của mẹ rất tốt…”.
Chu Lạc mặc cho Đại Đổng lau nước mắt đầy trên mặt cô, cố giữ lý trí, không nói ra suy nghĩ vừa nãy. Cậu nói muốn kết hôn, muốn sinh con, không phải muốn chia tay với cô, thế thì tốt rồi, tốt rồi.
Lại gục đầu vào lòng cậu, Chu Lạc nhẹ nhàng nói một câu: “Em xin lỗi”.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Chu Lạc nói với chút bối rối: “Những lời em nói ban nãy, anh giận em lắm phải không?”, mắt liếc xuống không dám nhìn cậu.
Đại Đổng dừng lại một lát, nói: “Đúng là rất giận”.
Chu Lạc ngượng ngùng lại xin lỗi một lần nữa, nói: “Em quả thực không nghĩ về anh như vậy đâu. Chỉ là cứ nhắc đến hai người đó là em lại không kiểm soát được”.
Đại Đổng nhíu mày, thấy Chu Lạc đang sợ hãi, cậu vội nói ngay: “Anh biết em không phải là hạng người đó”. Cho dù thế nào, cô tin vào nhân phẩm của cậu.
Đại Đổng vẫn cau mày, lắc đầu nói: “Không phải điều này, anh không hổ thẹn với lương tâm, tất nhiên sẽ không bao giờ thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần. Lúc nãy anh nghĩ, bố mẹ em ngoài việc không quan tâm, can thiệp mọi việc của em, còn có điều gì nữa không mà khiến em…”. Nói một cách công bằng, tính cách của Chu Lạc rất tuyệt, không có suy nghĩ cực đoan, có thể nói là rất dễ hòa hợp, bình thường những người khác nếu có đắc tội với cô cũng nhanh chóng được cô tha thứ, với tính cách như vậy tại sao lại có phản ứng cực đoan như thế với bố mẹ mình? Cậu luôn cảm thấy chút phiền muội, tình huống vừa nãy mang lại cho Đại Đổng mối nghi hoặc lớn.
Nhìn thấy Chu Lạc thay đổi sắc mặt trong chốc lát, ánh mắt có vẻ như trốn tránh mình, lòng Đại Đổng chùng xuống, cậu quả quyết nói: “Nếu em không muốn nói thì coi như anh chưa hỏi gì nhé, những chuyện không vui trước đây hãy quên hết đi”.
Mặt Chu Lạc đỏ ửng lên, một lát sau, dường như đã rất hạ quyết tâm, cô nói: “Em cho anh biết một việc, nhưng anh không được nhìn em với ánh mắt kỳ quặc, nếu anh không tin, hãy coi như em chưa từng nói, không được vì lý do đó mà bảo em nói dối”.
Đại Đổng thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, trong lòng thấy bất an, muốn khuyên cô đừng nói nữa, nhưng lại sợ cô vì thế mà hiểu lầm mình, đang do dự không biết nên làm thế nào, Chu Lạc đã mở lời.
“Em không biết là trên thế giới có việc nào như thế này không, nhưng bản thân em chắc chắn rằng nó như vậy.” Chu Lạc dừng lại, nhìn Đại Đổng, “Em nhận biết được mọi việc từ r