XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Tác giả: Cúc Tử

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341359

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1359 lượt.

Lạc mới phát hiện ra trên mặt trên cổ cô bé có rất nhiều bọng nước nhỏ trong suốt, cô nhíu mày nhìn về phía cô Lý, người phía sau lập tức giải thích sự nghi hoặc của cô, “Châu Châu lên thủy đậu. Con bé này, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, rõ ràng là tiêm phòng rồi, ở mẫu giáo có cháu lên thủy đậu, con bé vẫn bị lây. May mà sáng nay đã hạ sốt rồi, nốt thủy đậu cũng dần dần nổi lên, cuối cùng không phải quá lo lắng nữa”.
Giọng điệu thân thiết, đầy vẻ yêu thương, quan tâm đến cô bé, làm Chu Lạc luôn hoài nghi vẻ giận dữ trên mặt cô Lý mà mình nhìn thấy lúc nãy có thể là ảo giác.
Khi Chu Lạc thần người ra, cô Lý lại tiếp tục mở lời, “Thực ra tôi và anh Lịch quen nhau từ rất lâu rồi, cũng có thể coi là lớn lên cùng nhau. Hồi học đại học, tôi học khoa mầm non, anh Lịch lại rất bận, nên mới giúp anh ấy chăm sóc Châu Châu. Nhưng con bé Châu Châu này vẫn rất khách sáo, tôi đã nói gọi cô là được”.
“Người dọn dẹp ở nhà bà ngoại cũng gọi là cô Lý, cháu sợ bị nhầm lẫn.” Khi Chu Lạc đang không biết nên nói thế nào để đáp lại lời tự giới thiệu này, Châu Châu vẻ mặt không chút tình cảm nói chen vào một câu.
Chu Lạc cố gắng kìm nén không nhìn nét mặt cô Lý, cúi đầu đếm các nốt thủy đậu trên mặt Châu Châu. Tuy Chu Lạc chưa từng trông trẻ, cũng biết thủy đậu không phải là vấn đề nghiêm trọng, trong lòng phần nào cảm thấy đỡ lo hơn, nghĩ tới việc mình vừa mới thầm trách mắng Lịch Chủy, cũng có phần hơi quá đáng.
Biểu cảm của Châu Châu tuy có kích động, điệu bộ kéo Chu Lạc như thế có rất nhiều chuyện cần nói, nhưng vẫn mang chút đắn đo.
“Cô giáo Lý, cô gọi điện thoại cho bố chưa?”
“Trợ lý Tôn vừa mới trả lời điện thoại nói bố cháu đang họp, khi nào họp xong sẽ đến ngay.”
“Cô giáo Lý, cháu muốn ăn bánh chân giò bác Từ làm, phiền cô về lấy giúp cháu.”
“Cô gọi điện cho lái xe mang tới.”
“Cô giáo Lý, cháu không thích bộ đồ ngủ có hình con hươu, cô đến nhà bà ngoại lấy bộ đồ có hình ba con heo đi.”
“Đồ ngủ vẫn còn rất nhiều, ngày mai đi lấy được không?”
Nhìn thấy Châu Châu bĩu môi liền ngay đó, khóe miệng cô Lý hơi giật giật, cười nhạt, nói với Chu Lạc: “Mặc dù lên thủy đậu không có gì nguy hiểm, nhưng tôi sợ con bé không biết gãi lung tung, để lại sẹo sẽ không đẹp”. Cô Lý giải thích lý do vì sao không chịu rời đi.
Trong lòng Chu Lạc mỉm cười: Châu Châu cũng không phải quá nhỏ, hơn nữa hai tay đều đã đeo găng, mình cũng đang ở đây, gấp quá thì gọi y tá giúp đỡ là được. Chẳng phải lúc trước cô Lý cũng đang có ý định ra ngoài hay sao? Cô ấy lo sợ điều gì nhỉ?
Dù sao thì Châu Châu còn nhỏ tuổi, mặt mày cau có vẫn đang muốn lấy cớ, Chu Lạc bèn nói trước: “Châu Châu nghe lời nào, cô giáo Lý là người có trách nhiệm, khi bố em tới thăm lại không thấy cô ấy ở bên cạnh, nhất định sẽ không vui đâu”.
Mặt Châu Châu nhìn Chu Lạc đầy vẻ nghi hoặc, dường như muốn nói: Bố không vui càng tốt, vì sao chị lại nói đỡ cho cô ta?
Chu Lạc an ủi cô bé bằng ánh mắt, tiếp tục cười nói: “Bố em trả lương cho cô giáo Lý, là ông chủ của cô giáo Lý. Chị trong giờ làm việc ngay cả điện thoại riêng cũng không dám gọi, vì sợ bị ông chủ mắng. Lát nữa bố em tới đây, cô giáo Lý cũng sợ bị ông chủ mắng”.
Châu Châu nghe xong thấy rất vui, lập tức hỏi Chu Lạc: “Có thật vậy không chị, các ông chủ đều mắng người sao? Khi ông chủ mắng người, chứng tỏ rất ghét cô ta, có phải sẽ không kết hôn không nhỉ?”.
Lần này người khóe miệng giật giật lại là Chu Lạc. Mặc dù Châu Châu rất thông minh, không chỉ đích danh, nhưng đây là sự thông minh theo kiểu trẻ con. Điều này có quá lộ liễu không! Nhìn vẻ mặt cười gian của Châu Châu, rồi lại nhìn vẻ mặt tái mét của cô Lý, Chu Lạc ngầm lau mồ hôi… Lẽ nào cô bé này đang cố ý?
Cười trừ vài tiếng, Chu Lạc trả lời cô bạn nhỏ đang kiên quyết hỏi đến cùng, “Nếu là chị, chị sẽ không lấy ông chủ đã mắng mình đâu”. Ông viện trưởng hói họ Đồ ơi, ông yên tâm rồi nhé!
Cuối cùng Châu Châu cũng có được câu trả lời vừa ý, ngay lập tức ngoái đầu nhìn cô Lý, “Cô yên tâm đi đi, cháu và chị Chu nói chuyện một lát, nếu bố đến mà mắng cô thì cháu sẽ ngăn bố lại. Bố rất nghe lời cháu, cả chị Chu nữa, bố cũng nghe lời chị ấy”.
Chu Lạc trong lòng ngổn ngang, con bé này bị sốt thật sao? Người bị sốt chính là cô mới đúng, ngoài thì sôi sùng sục, bên trong đã mềm nhũn rồi! Là cô đi thăm bệnh nhân hay tự tìm rắc rối?! Thấy cô Lý mặt mày giận dữ nhìn mình, Chu Lạc thậm chí còn ngờ rằng một phút sau đó, cô sẽ phải nếm mùi đau khổ về thể xác.
Khổng Tử nói: Phụ nữ cũng giống như tiểu nhân, khó dạy dỗ. Trong giây lát cô đều gặp hết. Cô gọi là tai bay vạ gió, chính là đây! Rõ ràng cô nhận lời cầu hôn của người khác, căn bản chưa từng nghĩ đến việc làm vợ lẽ của người ta! Hồi chuông nội chiến gia đình còn chưa đổ, vậy mà người chứng kiến như cô đã trở thành bia đỡ đạn sao?
Cô bé ranh mãnh này đã hãm hại cô! Chu Lạc đang giận dữ đứng dậy, liền nhìn thấy Châu Châu ngẩng mặt lên, đôi mắt với hàng mi dài chớp chớp, hiện lên vẻ yếu ớt và khẩn cầu, run rẩy, cánh tay thon gầy ôm chặt hai đùi, người co rúm lại, vừa đáng y