Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Tác giả: Cúc Tử

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341360

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1360 lượt.

êu lại vừa tội nghiệp.






Chu Lạc trong phút chốc mềm lòng. Lịch Chủy muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, sao lại cứ phải chọn người mà con gái mình không thích vậy? Thôi, dù sao mình và cô Lý này cũng không có quan hệ gì, đành làm người xấu một lần vậy, tất cả cũng chỉ vì cô bé.
Còn về cô Lý, mặc dù đã biết nhau từ khi còn nhỏ mà vẫn không có được Lịch Chủy, nên cũng không thể trách người khác được? Nơi nào chẳng có cỏ thơm, cô ấy vẫn còn trẻ… Chu Lạc bắt đầu biện hộ cho lương tâm của mình.
Sau đó hai người một lớn một bé thảo luận sinh nhật của Lịch Chủy nên tặng quà gì, Châu Châu còn làm nội gián tiết lộ Lịch Chủy đại nhân đã treo bức tranh trong thư phòng, hằng ngày ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngay.
Khi Chu Lạc ngày càng mặt đỏ tía tai, thì Châu Châu lại khí thế hừng hực, cuối cùng cô Lý không thể nhịn được nữa, buông ra một câu cứng ngắc… “Anh Lịch có lẽ sắp đến rồi, tôi đi đón anh ấy”, rồi chạy khỏi phòng bệnh.
Làm cho cô Lý tức quá bỏ đi, hai người lặng yên nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Châu Châu thể hiện là một đứa trẻ có giáo dục, không ngắt lời người khác, mặc dù rất sốt ruột nhưng vẫn chờ cô nói hết câu, Chu Lạc nói: “Bố em sẽ không đồng ý đâu”.
“Nhưng bố em rất thích chị mà.” Châu Châu tròn xoe đôi mắt to đẹp, cảm thấy khó hiểu.
Chu Lạc há hốc miệng, hồi lâu sau mới phản ứng lại, thấy mình như vậy trông thật ngốc, điều chỉnh lại cảm xúc mất một lúc, rồi mới hỏi thăm dò: “Là bố em nói sao?”.
Châu Châu gật đầu một cách trịnh trọng, tỏ vẻ nghiêm túc.
“Điều đó, điều này… Em… không phải em nhầm lẫn chứ?” Chu Lạc tim bỗng đập loạn nhịp, bắt đầu trở nên lắp bắp.
Châu Châu ra sức lắc đầu, “Là bố em tự nói ra mà, em đâu phải con ngốc, sao nhầm lẫn được?”.
Chu Lạc mặt đỏ tía tai đang muốn mở lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Thưa hai cô, tôi có thể vào không?”. Giọng nói trong, vang có vẻ uy nghiêm, chính là anh ta – Lịch Chủy.
Chu Lạc thẫn thờ, hồi lâu mới định thần lại, đi ra mở cửa, sau đó huyết áp lại tăng lên. Đi cùng với Lịch Chủy, ngoài cô Lý ra còn có bố cô, Chu Thanh Bách.
Sau đó đầu óc Chu Lạc trở nên rối bời, hàn huyên gì đó với Lịch Chủy, rồi lại nói với cô Lý điều gì đó, cô hoàn toàn không nhớ trong đầu. Cuối cùng Chu Thanh Bách kéo cô đi và nói lời tạm biệt, đang trong lúc bần thần, tay bị nắm chặt không thể nào giằng ra được, lại không muốn để người ngoài chứng kiến cuộc đại chiến giữa hai bố con, cho tới khi lên xe, Chu Lạc mới giằng tay ra.
Ghế ngồi phía sau xe của Chu Thanh Bách rất rộng rãi, đã ngồi xuống rồi nhưng hai bố con vẫn giữ khoảng cách khá xa. Lái xe rất biết điều, xuống xe và đóng cửa cho hai người họ. Chu Lạc mặt lạnh như băng không nói lời nào, Chu Thanh Bách có tính nhẫn nại khá tốt, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô, trông không có vẻ nghiêm khắc và dò xét như trước đây, ánh mắt dịu dàng ấm áp khiến Chu Lạc cảm thấy rùng mình.
“Bố tìm con có việc gì?” Rốt cuộc thì người sống ít hơn hai mươi năm trên đời này, người không kiên nhẫn lại là Chu Lạc.
Chu Thanh Bách khẽ thở dài một tiếng: “Chu… Lạc Lạc, bố biết con không thích gặp bố. Nhưng rốt cuộc thì con cũng mang họ Chu, cũng là do mẹ con mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, chúng ta là bố mẹ của con”.
Chu Lạc mấp máy môi muốn châm biếm vài câu, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Hai tiếng “Lạc Lạc” làm cô có chút dao động, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ khi xưng hô với cô đều gọi cả họ lẫn tên, chưa từng gọi thế này bao giờ. Quân vương chỉ bế cháu chứ không bế con, theo họ nghĩ, gọi hai tiếng “Lạc Lạc” dường như sẽ làm hư cô.
“Bố và dì Mai.” Thấy Chu Lạc chau mày lại, Chu Thanh Bách đổi giọng ngay, “Bố và Mai Bình chia tay rồi, cô ấy đã ra nước ngoài”.
Chu Lạc vẫn không nói gì, ánh mắt mang vẻ giả vờ lãnh đạm, còn tỏ rõ nghi ngờ. Chu Thanh Bách rất tinh ý, ngay lập tức hóa giải nỗi nghi ngờ, “Bố thấy con nói rất đúng, một chế độ có thể tồn tại lâu dài chắc chắn sẽ có tính hợp lý của nó, chúng ta đều nên tôn trọng nó. Điều bố muốn nói ở đây là tôn trọng hôn nhân”.
Chu Lạc cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền nói, “Con nghĩ là bố thích Mai Bình hơn”. Thì ra đứng trước quyền thế và thể diện thì tình yêu lại yếu ớt nhường vậy, “Tôn trọng hôn nhân ư?”. Những lời nói của chính khách ai tin thì đúng là não có vấn đề!
Thấy cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Chu Thanh Bách dường như thấy phấn chấn hơn, không mảy may để bụng giọng điệu mỉa mai của cô, vẫn ôn hòa nói: “Bố không thể cho cô ấy được gì, cách tốt nhất là để cô ấy đi”.
“Không cho được gì? Là không muốn cho thì đúng hơn!” Giọng điệu của Chu Lạc vẫn không có chút thiện chí nào.
Chu Thanh Bách thở dài rồi nói tiếp: “Có lẽ con sẽ không tin, bố và mẹ con vẫn có tình cảm với nhau. Chỉ là tính cách của hai người đều rất cương quyết, vì thế nảy sinh một số mâu thuẫn. Lúc đó bố mẹ còn trẻ, tính tình nóng nảy, làm sai nhưng không ai chịu nhận lỗi, vậy là bỏ lỡ”. Ông dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Những việc giữa hai vợ chồng, khó mà phân