
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341110
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1110 lượt.
ng đây là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, là khởi đầu của hạnh phúc.
Nhưng trên thực tế lại không như thế.
Ông trời luôn thích đùa giỡn bạn.
Dù bạn có đồng ý hay không.
Ông ấy nhắc: “Một năm trước, chính ở chỗ này.”
Tôi lập tức nhớ ra, một năm trước tôi đã nhặt được Dận Chân ở đây. Cũng là nhờ phúc của vị đạo sĩ, ông ấy nói rằng người đầu tiên mà tôi gặp sẽ là quý nhân của tôi, có thể giúp tôi hóa giải kiếp nạn. Khi đó tôi đâu ngờ quý nhân ấy lại chính là người yêu mình.
“Nhớ ra rồi chứ?” Ông mỉm cười.
Tôi gật gật đầu.
“Thấy cô nương mặt mũi hồng hào, ấn đường phát sáng, hình như có hỷ sự?”
Tôi đỏ mặt, lão đạo sĩ này cũng có thể coi là ông mai của tôi và Dận Chân, mười tám cái đùi lợn[1'> để tạ ơn mai mối không thể thiếu.
[1'> Người Thượng Hải thích ăn đùi lợn, nếu mai mối thành công, sẽ được tạ ơn bằng mười tám chiếc đùi lợn.
“Ha ha, một năm rồi, những gì phải trả cũng đã trả xong, đến lúc để cậu ấy về thôi.” Vị đạo sĩ nói vu vơ.
Tim tôi thót lại: “Ông có ý gì?”
“Trong lòng cô nương thực ra rất hiểu những lời tôi vừa nói.”
Tim tôi vô cớ đập thình thịch: “Tôi không hiểu!”
“Nếu đã vậy, tôi sẽ nói thật với cô.” Ông ta liếc nhìn tôi một cái. “Cô và người cô đang thương yêu không thuộc thời đại này, vì kiếp trước cậu ta nợ cô quá nhiều nên kiếp này mới đến để trả.”
Tôi cắn môi, không nói gì.
Lão đạo sĩ thở dài xong nói tiếp: “Tất cả đều là do số phận sắp đặt. Số mệnh của cô vốn đã kết thúc năm cô hai mươi sáu tuổi, bởi vì cô vô tình mở được cánh cửa thời gian, nên cậu ấy mới xuyên không tới nơi này, giúp cô ngăn chặn kiếp nạn năm đó, sau này cô sẽ bình an vô sự, bình an tới già.”
Tôi bất giác cười tự hào: “Tôi vô đức vô tài, sao có thể mở được cánh cửa thời gian.”
“Cô đã đào một nắm đất ở Thái Lăng mang về, còn nhớ không?” Ông ta khẽ chau mày.
“Đúng là có chuyện đó.” Tôi tập trung tinh thần. “Nhưng đâu chỉ có mình tôi đào đất.”
“Nhưng cậu ấy lại chỉ nợ một mình cô mà thôi.” Vị đạo sĩ vẻ mặt nghiêm nghị.
Tôi mấp máy môi, di chuyển ánh mắt. “Nếu đã khó tránh khỏi cảnh biệt ly, đời này sao còn tương hội.”
Ông ta nhướn mày: “Nhân kiếp trước, quả kiếp này.”
Trong lòng tôi rối bời.
“Cô nương, nghĩ kỹ đi rồi đưa cậu ấy tới gặp tôi.” Lão đạo sĩ trầm giọng. “Hai người còn hai tháng nữa.”
Tôi cắn chặt môi dưới khiến dấu răng hằn rõ.
Lão đạo sĩ quay người bỏ đi.
“Đợi đã!” Tôi gọi giật ông ta lại. “Nếu tôi không cho anh ấy đi thì có hậu quả gì không?”
“Quãng lịch sử đó cô rõ hơn tôi.” Hình như ông ta đang cười nhưng ánh mắt thì lại tĩnh lặng. “Lịch sử không thể thay đổi, cho dù cô không muốn, cậu ta vẫn phải trở về thế giới của mình. Có thể biến mất không một lời từ biệt, đây không còn là phạm vi tôi có thể khống chế nữa rồi.”
Tâm trạng tôi càng thêm nặng nề.
“Cô sẽ buồn bã một thời gian thôi, khi cậu ấy đi rồi, quãng ký ức về cậu ấy trong đầu cô sẽ bị xóa sạch.”
Cho dù chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại cũng sẽ buồn bã như vừa mất mát thứ gì, huống hồ đây lại là một người đang sống ngay trước mặt bạn. Tôi có thể chấp nhận việc đưa Dận Chân quay trở lại thời đại của mình, nhưng không thể chịu được việc ký ức bị xóa.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi phải giữ lại đoạn ký ức này.” Tôi phải nhớ thật rõ ràng, tôi đã từng có những thời gian thật đẹp, là khoảng thời gian có Dận Chân ở bên.
Lão đạo sĩ quan sát tôi, giọng nặng nề: “Như thế chỉ khiến cô thêm đau khổ, hà tất làm vậy?”
Có thể kiếp này tôi sẽ chỉ sống trong hồi ức, nhưng đấy là cách duy nhất để bảo lưu tình cảm của tôi: “Đấy là việc của tôi, không cần ông lo!” Tôi thực sự không khách sáo nữa.
Ông ta thở dài, cất bước đi xa dần.
Nước mắt đã phải nín nhịn rất lâu, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vừa vào nhà tôi liền ôm chặt Dận Chân, nước mắt tuôn như suối.
Anh luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Tiểu Dĩnh, em sao thế?”
Tôi càng khóc nhiều hơn, không làm sao ngăn lại được.
Anh kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng khóc, nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi ra sức lắc đầu, dù thế nào cũng không chịu nói.
Dận Chân sờ trán tôi: “Tiểu Dĩnh, em còn không tin anh à?”
“Em tin anh! Em tin anh!” Tôi nói liên tiếp.
“Tiểu Dĩnh!” Anh vẫn gọi tên tôi.
“Dận Chân!” Tôi khe khẽ đáp lại.
Tôi điên cuồng hôn lên môi anh, sự níu kéo đầy tuyệt vọng.
Cuộc đời sẽ có một lần, vì ai đó quên đi bản thân mình.
Cả đời sẽ có một lần, mãnh liệt yêu, không màng tất cả.
Sau đó, lãng quên.
***
Tôi và Dận Chân còn hai tháng nữa, tôi phải trân trọng khoảng thời gian này, tránh phải nuối tiếc về sau.
Tôi không nói với bất kỳ ai, đầu tiên lặng lẽ trả khách sạn, sau đó đến công ty xin nghỉ phép, bây giờ mỗi giây mỗi phút tôi đều không muốn rời khỏi Dận Chân.
Tiêu tổng nhìn giấy xin nghỉ phép, nghi hoặc hỏi: “Hai tháng, tại sao lâu như thế?”
Tôi cười hi hi: “Đi du lịch ạ.”
“Ra nước ngoài cũng không lâu như thế, cho cô nghỉ một tuần, không nhiều hơn.” Tiêu tổng nghiêm túc kết luận.
Tôi nhướn mày: “Vậy tôi xin nghỉ việc luôn.”
Tiêu tổng chau mày, quan tâm hỏi: