Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dùng Cả Đời Để Quên

Dùng Cả Đời Để Quên

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 1341111

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1111 lượt.

i người quá tập trung thôi!” Khóe môi Thẩm Trạch cong lên cười.
“Giới thiệu với anh, Ân Chân.” Tôi nói. “Thẩm Trạch.”
“Ngưỡng mộ đã lâu!”
“Vinh hạnh!”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi thế thôi mà sao tôi nghe như bão tố sắp nổi lên.
Thẩm Trạch cười nhạt dần: “Chúng ta ra ngoài đánh một trận trước, xem anh có khả năng bảo vệ Tiểu Dĩnh không?”
“Hân hạnh phục vụ!” Nụ cười trên môi Dận Chân vẫn nguyên vẹn.
“Này, này, hai người đều là những người đàn ông có học, hiện đại, động mồm không động tay chân.” Tôi lo lắng, bên ngoài khách khứa còn đang ăn uống, nếu phá hỏng hôn lễ thì tôi chắc chắn không sống nổi.
Thẩm Trạch cười gian tà: “Anh kiếm tiền không nhiều bằng tôi, không mua được nhà, chẳng mua nổi xe, dựa vào cái gì để mang lại cho Tiểu Dĩnh một cuộc sống sung túc đầy đủ?”
Dận Chân điềm đạm mực thước: “Đây là việc sớm hay muộn mà thôi, tôi chỉ là bước chậm hơn anh.”
Thẩm Trạch nói câu đó, tôi rất lo Dận Chân sẽ tự ti, cũng may anh không như thế.
“Anh không đẹp trai bằng tôi.” Thẩm Trạch ngẫm nghĩ nửa ngày trời mới thốt ra được một câu.
Dận Chân cười phá lên: “Sẽ có người thích anh.”
Thẩm Trạch sờ đầu, thất bại trở về, trước khi đi còn nói với tôi một câu: “Anh đấu không nổi anh ta.”
Dận Chân cười, điềm đạm nói: “Thực ra có một câu anh ngại không muốn đả kích anh ta.”
Tôi tò mò: “Là câu gì?”
Khóe miệng anh cong lên cười: “Anh kiếm được một vạn thì đều đưa cả cho em, còn anh ta có kiếm một vạn sẽ phải chia cho tới mấy người phụ nữ.”
Tôi cười thích thú. Tứ Gia quả nhiên không phải người dễ chơi.
***
Cuối tuần tôi đã hẹn với Niên phu nhân đi dạo phố và làm tóc với bà. Vậy mà chỉ một cuộc điện thoại của Mục Hàn vào thứ Sáu đã làm đảo lộn mọi kế hoạch.
Anh hẹn tôi và Dận Chân hôm sau tới trường đua Từ Kính cưỡi ngựa.
Đầu tôi lướt qua hình ảnh anh tuấn của Dận Chân khi ngồi trên mình ngựa, không sao chống đỡ nổi sự mê hoặc ấy. Lập tức vỗ bàn quyết định việc này, đành tạm gác mẹ sang một bên vậy.
Thứ Bảy chúng tôi dậy rất sớm, thay bộ đồ thể thao tình nhân tối qua vừa mua.
Vẫn là xe do Kha Phong mượn, thai phụ Hoài Ngọc lại một lần nữa bị bỏ rơi.
Trường đua Từ Kính rộng 150 mẫu, là trường đua tiêu chuẩn, nghe nói có tất cả 51 con ngựa lông đỏ của nước Anh, do trường đua Hồng Kông gửi tặng.
Lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này nên thấy hào hứng vô cùng.
Trường đua có huấn luyện viên chuyên môn, chúng tôi khéo léo từ chối.
Kha Phong và Mục Hàn tự xưng là cao thủ, dạy học sinh chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi có Dận Chân bên cạnh là thầy giáo giỏi nhất rồi, đâu cần đến người khác nữa.
Mục Hàn chọn cho Tiểu Vân một con ngựa, cười nói: “Tính tình dịu dàng, em cưỡi rất hợp.”
Tiểu Vân cười vui vẻ, dưới sự hướng dẫn của Mục Hàn cô ấy trèo lên lưng ngựa, sau đó Mục Hàn dắt ngựa bước thong thả.
Kha Phong phóng khoáng hơn, nhảy lên ngựa, rồi kéo Tiểu Thanh lên theo, hai người cưỡi chung một con, dần dần khuất khỏi tầm mắt chúng tôi.
Dận Chân chọn đi chọn lại trong tàu ngựa, không ngừng lắc đầu.
Tôi hỏi: “Sao thế?”
“Ngựa ở đây vừa gầy vừa nhỏ, mà cũng già hết cả rồi.” Anh thở dài.
Tôi không phải là người trong ngành, nên nhìn cũng chẳng có gì khác biệt. Đối với tôi mà nói, con ngựa nào cũng cao to đẹp mã cả.
“Cách phân biệt tuổi ngựa có rất nhiều, đơn giản nhất là kiểm tra răng.” Dận Chân nói như giảng giải: “Còn nữa!” Anh nói tiếp, chỉ vào một con trong số đó. “Những con ngựa có tình trạng các khớp sưng thế kia, mắt lồi ra, theo anh thấy, tuổi nó có lẽ phải trên mười lăm rồi.”
“Mười lăm tuổi chẳng phải vẫn đang ở tuổi thanh thiếu niên sao?” Tôi băn khoăn hỏi.
Dận Chân phì cười, dùng bàn tay vừa vuốt lưng ngựa vuốt tóc tôi, tôi vội vàng nhảy tránh.
“Người và ngựa không giống nhau, chỉ mười mấy tuổi là chúng bước vào độ tuổi lão hóa rồi, bình thường chỉ sống được hai mấy tuổi thôi.” Mặt anh rạng rỡ.
Tôi gật gật đầu.
Hàng lông mày của Dận Chân khẽ chau lại: “Con ngựa này thường xuyên khuỵu quỳ, phần lưng cũng nặng, chắc tuổi không ít đâu.”
“Vậy anh chọn con nào anh thấy vừa mắt nhất ấy, anh xem bọn Mục Hàn đều đã chạy một vòng rồi.” Tôi hơi sốt ruột.
Khó khăn lắm Dận Chân mới chọn được một con ngựa, bờm rủ, sắc lông sáng: “Cưỡi đại đi vậy!”
Tôi bĩu môi: “Thật kén chọn!”
Con ngựa đem hí lên một tràng, nhanh chóng sải bước, mỗi thớ thịt trên người đều rất chắc, tràn đầy sức mạnh, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh nó lao vút trên thảo nguyên bao la, bốn chân không chạm đất, bất giác cảm thán: “Cảnh này khiến em nhớ đến thơ của Đường Ngạn khiêm: “Mây tím lướt bay, tuấn mã không dừng. Lao quan ngọc lầu kim các, chỉ nghe tiếng hoa rơi.”
Dận Chân phì cười: “Nó còn kém xa.”
Tôi không phục: “Anh nhìn tư thế nhanh nhẹn của nó xem, thong dong phóng khoáng, kém chỗ nào.”
Con ngựa đen như nghe hiểu lời tôi, ra sức cọ cọ vào người tôi.
“Chỉ để nhìn chứ không phải để dùng!” Dận Chân thản nhiên nói. “Chúng đã quen với cuộc sống nhàn nhã, nên không nhanh nhẹn, sao có thể đem ra so sánh với ngựa chiến trên thảo nguyên Mông