
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341048
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1048 lượt.
a.
Tôi đã hiểu ra, tình yêu của tôi và anh, là một cuộc gặp gỡ không có kết thúc.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sự sống và cái chết, mà chính là tôi phải đứng nhìn anh rời bỏ tôi mà đi, không thể níu kéo được.
Lực bất tòng tâm, một câu nói khiến người ta quá đau đớn.
Dận Chân cau chặt chân mày, mím chặt môi suy nghĩ hồi lâu: “Em ở bên anh có phải cảm thấy không vui không?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên.
“Em thích anh chỉ là sự sùng bái dành cho thần tượng.” Anh cố nén giọng xuống, buồn bã. “Dù sao cũng là tình yêu giữa nam và nữ, từ trước tới nay anh khiến em phải ấm ức rồi.”
Tôi khổ sở: “Dận Chân, dù thế nào đi nữa anh cũng không được nghi ngờ tấm chân tình của em.”
Đúng thế, tôi đã yêu anh từ lâu. Ngay từ khi thân phận của anh còn chưa rõ ràng tôi đã động lòng với anh rồi, sau đó anh mới từ từ bước vào trái tim tôi, cho đến khi khảm khắc vào con người tôi.
Tôi lẩm bẩm: “Dận Chân, ngay từ khi em chưa biết thân phận thật của anh, em đã quyết định trao trái tim mình cho anh rồi, anh nên tin tưởng em, càng không nên nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.”
Anh ôm chặt lấy tôi, ánh mắt bình thản thoáng hiện lên những nét sợ hãi, anh lần tìm môi tôi, hôn ngấu nghiến. Anh cũng giống như tôi, lo sợ được mất, sợ sẽ mất đối phương.
Anh quấn quýt triền miên trên môi tôi, tôi bám chặt vào vai anh. “Tiểu Dĩnh, đừng rời xa anh!” Anh thì thầm.
Mắt tôi đỏ gay, nước mắt không kìm được trào xuống.
Bây giờ thì không thể giấu diếm được nữa.
Tôi nói từng từ từng chữ một: “Dận Chân, không phải em muốn rời xa anh, mà anh phải quay về thế giới của mình.”
“Em đang nói gì?” Dận Chân phản ứng giống hệt tôi, khẽ sững lại.
Tôi kể lại cho anh những lời của vị đạo sĩ, cùng việc tôi đào đất ở Thái Lăng mang về.
Anh lẩm bẩm mấy lần, rồi nói ngắn gọn: “Nếu anh từ bỏ cơ hội quay về thì sao?”
“Không ích gì!” Tôi nhớ khi tôi nói những lời này tâm trạng vô cùng bình tĩnh. “Anh vẫn sẽ biến mất, em thậm chí còn không biết bao giờ anh sẽ biến mất nữa cơ.”
Ánh mắt anh lộ vẻ kinh hoàng: “Vì vậy em mới xin nghỉ phép, để cùng anh sống trọn vẹn hai tháng cuối cùng, đúng không?”
“Không phải!” Tôi cắn môi. “Là anh cùng em.”
Vì việc phân ly sắp xảy ra nên tôi mới cố gắng níu kéo từng giây từng phút.
“Tiểu Dĩnh!” Dận Chân mắt ngấn lệ. “Tại sao em không nói với anh sớm hơn?”
Cho dù tôi có nói với anh sớm hơn thì cũng không cách nào để thay đổi sự thật, vì vậy tôi thà một mình chịu đau còn hơn.
Mắt anh cũng đỏ vì khóc, nắm chặt hai tay tôi, cơ thể khẽ run rẩy, cố gắng áp chế. Đột nhiên anh dùng sức ôm chặt lấy tôi, mặt áp vào mặt tôi, không nói gì. Tôi cảm nhận được dòng nước ấm áp nơi má mình.
Đàn ông không phải không thể khóc, mà là vì sự đau thương chưa tới mức phải khóc. Họ chỉ giống như những con thú nhỏ, cô độc ngồi trong một góc để gặm nhấm vết thương của mình.
Tôi chưa bao giờ nghĩ nước mắt của đàn ông lại khiến trái tim mình rung động như thế.
Nước mắt của anh khiến nơi mềm yếu nhất trái tim tôi như rách toạc, xót xa như bị xát muối.
“Dận Chân!” Tôi khó khăn cất tiếng gọi. “Anh còn nhớ lần đầu tiên khi mình gặp nhau em đã nói với anh những gì không. Em nói: Tứ Gia lòng ôm thiên hạ, ý chí quật cường kiên định, chàng sẽ không vì tình cảm nam nữ mà từ bỏ tham vọng của mình. Em vẫn luôn nghĩ như thế. Em mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, vì vậy anh không cần phải lo cho em, một mình em vẫn có thể sống tốt.”
Anh trầm mặc.
Tôi dịu dàng si mê nhìn anh.
“Khi anh cố gắng tìm cách quay về, lại chẳng có cách nào, khi anh đã quyết tâm sẽ ở bên em mãi mãi thì lại bị ép quay về.” Khóe miệng anh nhếch lên cười chua sót.
Tôi vẫn còn đang băn khoăn lựa chọn từ ngữ thì môi anh lại tìm đến.
Môi lưỡi quấn quýt, triền miên đắm đuối như muốn nhấn chìm sự bi ai vô vọng.
Sao có thể không tuyệt vọng? Chúng tôi chỉ có thể ở bên nhau hai tháng ngắn ngủi nữa thôi.
Nếu như ngay từ đầu, tôi không gặp anh thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ biết được thế nào gọi là tình sâu ý nặng, khắc cốt ghi tâm.
Anh đã cho tôi được trải nghiệm những cảm giác mà tôi chưa bao giờ được biết, nụ cười và sự dịu dàng của anh chỉ dành riêng cho tôi.
Nụ cười hạnh phúc ngập tràn đó, tôi không bao giờ quên được.
Tôi đã từng nghĩ, tôi đã có cả thế giới, tôi cũng đã từng nghĩ, cả đời này tôi sẽ chỉ ở bên anh.
Khi tôi đã quen với sự có mặt của anh mỗi ngày thì anh lại phải ra đi, khiến tôi hụt hẫng.
“Dận Chân!” Tôi nhắm mắt lấy tay che mắt anh.
Ánh mắt anh chất chứa đau thương khiến tâm can tôi nhức nhối.
“Em muốn cùng anh trải qua hai tháng vui vẻ, em sẽ tặng cho anh một hồi ức vui vẻ nhất, đẹp đẽ nhất. Em ích kỷ, em hy vọng sau này mỗi khi nhớ tới em, anh sẽ đều mỉm cười, cười rạng rỡ.” Tôi muốn anh nhớ, dưới cùng một bầu trời sao của ba trăm năm sau, có một người con gái đã si tình, đã yêu anh sâu sắc như thế. Không hối hận, không oán thán.
Anh cố che giấu sự đau buồn của mình, nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó dù đẹp tới mức nào cũng không thể làm lu mờ nỗi bu