
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341087
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1087 lượt.
cọc rồi lên đường.
Từ Bắc Kinh tới huyện Dịch chỉ mất hai tiếng lái xe.
Đương nhiên xe do tôi lái.
Suốt dọc đường Dận Chân không nói gì, vẻ mặt vừa bình tĩnh lại vừa căng thẳng.
Tôi cầm tay anh, hỏi: “Sao thế?”
Anh cười khổ: “Đi tới nhìn lăng mộ của chính mình, cảm giác này không đủ kỳ quái hay sao?”
Tôi cố ý trêu anh: “Thật đúng là một việc chưa ai được trải nghiệm.”
“Đây là lần thứ hai của em còn gì!” Anh điềm đạm liếc nhìn tôi. “Anh đọc được trên mạng thấy nói lăng tẩm của liệt tổ liệt tông đều bị khai thác thành điểm tham quan du lịch, nghe nói địa cung của cha anh còn bị mở cửa cho khách vào thăm, đúng không?”
Tôi gật gật đầu. Về điểm này thì Dận Chân khá may mắn. Thái Lăng vẫn nguyên vẹn không bị tổn lại.
Nếu địa cung ở Thái Lăng cũng bị mở, Ung Chính Hoàng đế và Hoàng hậu Nạp La Thị hợp táng cùng ông bị bày ra trước mắt mọi người thì bây giờ tôi đang đưa Dận Chân thực ra là một người đã chết đi tới tam quan thi thể của chính mình.
Cảnh tượng này quá kỳ dị.
Tôi bất giác rùng mình.
Dọc đường đi đã không còn cảnh tượng canh phòng nghiêm ngặt như hồi đầu nữa, nghe nói không ít hậu nhân của những người canh giữ lăng mộ ở núi thì dựa vào núi, ở sông thì dựa vào sông, ở gần lăng thì sống nhờ lăng, đã mở rất nhiều những quán ăn nhỏ, nhà trọ quầy bán đồ lưu niệm để làm ăn, quang cảnh giống một khu du lịch náo nhiệt hơn.
Sắc mặt Dận Chân trầm xuống, lẩm bẩm: “Còn nói cái gì mà trong vòng một trăm dặm không cho phép người vô can tới gần, mới được bao nhiêu năm chứ!”
Đúng là như vậy, tôi đi xe thẳng vào trong, vòng qua bia thần công thánh đức, lái tới trước cầu Kim Thủy.
Nhất thời cảm khái muôn phần.
Tắt máy xuống xe.
Tôi quay đầu lại hỏi Dận Chân vẫn đang đeo vẻ mặt khó chịu ấy: “Em chỉ mua vé vào Thái Lăng, không vào lăng Thái phi nữa nhé.” Tôi ích kỷ, không muốn nhớ đến những người phụ nữ đó của Dận Chân. Mắt không thấy, tim sẽ không đau.
“Lại phải mua vé!” Mắt Dận Chân như tóe lửa. “Về nhà mình phải mua vé, giờ đến xem... lại phải mua vé.” Anh cằn nhằn. “Tham quan nhà mình thì cũng thôi, đến lăng mộ cũng không tha. Kiếm tiền của người sống còn chưa đủ, muốn kiếm tiền của cả người chết nữa.”
Càng nói càng lạc đề, nếu không phải trong lòng đang thương cảm rối như tơ vò, tôi đã cười thành tiếng rồi.
Tôi để mặc anh xả giận, tự ra mua hai tấm vé, kéo anh vào trong.
Ông trời rất công bằng, cho dù bạn có công danh sự nghiệp lẫy lừng hay bạn chỉ là một người bình thường nhàn nhã vô danh, cuối cùng sẽ bị chôn vùi dưới đất đen.
Ba trăm năm đã qua, yêu hận tình thù đều bị đất đen vùi lấp.
Bao nhiêu tâm trạng phức tạp đan xen, tôi và Dận Chân quay sang nhìn nhau mấy lần, không sao thốt lên lời.
Chúng tôi đến Long Ân Điện trước.
Những màu sắc tinh xảo đẹp đẽ trên điện đã bị thời gian làm cho phai mờ, môn đình cũng tan hoang, dẫu vậy vẫn có thể nhận ra rằng nơi đây đã từng có thời huy hoàng.
Thế gian biến đổi vô thường, bãi bể nương dâu.
Tôi khoác tay Dận Chân, khoác rất chặt.
Bước vào Long Ân Điện, chính giữa là bức họa chân dung hoàng đế và hoàng hậu mặc triều phục.
Dận Chân đứng trước bức họa của hai người rất lâu, vẻ mặt biến hóa khôn lường.
Tôi không cố ý quan sát anh, mà chỉ nhìn lên bức họa, mắt nhìn thẳng.
Dận Chân bỗng bừng tỉnh lại sau một lúc lâu hồi tưởng, anh mỉm cười với tôi, sau đó hít một hơi thật sâu.
Chúng tôi cũng bắt chước những du khách vào trước, đi một vòng quanh Long Ân Điện. Trong chiếc tủ kính được lau sáng bóng lia là tấu chương mà Ung Chính Hoàng đế từng phê duyệt. Trên tường treo hành lạc đồ của ông, trong tủ kính bên trái là y phục mà Càn Long Gia Hoằng Lịch từng mặc, mặc dù chỉ là đồ phục chế.
Đồng tử của Dận Chân đột nhiên co lại: “Không biết tại sao, nhìn thì rất quen thuộc, nhưng lại có chút lạ lẫm.”
Tôi cụp mắt im lặng, bởi vì đấy đều là những thứ mà anh sắp trải qua, thời huy hoàng thuộc về anh còn đang đợi anh sáng tạo.
Chúng tôi chầm chậm đi về phía sau, qua ba cửa chặn, hai cửa vuông, thạch ngũ cung[3'>, đi thẳng lên Phương Thành, vào Minh Lầu. Trên bia đá trong Minh Lầu khắc dòng “Lăng Thế Tông Tiên Hoàng Đế” bằng cả ba loại chữ Mãn, Hán, Mông.
[3'> Là đồ để cúng tế bằng đá, chỉ chỗ để bát hương ngay phía trước.
Kính Thiên Xương Vận Kiến Trung Biểu Chính Văn Vũ Anh Minh Khoan Nhân Tín Nghị Duệ Thánh Đại Hiếu Chí Thành Hiến Hoàng đế.[4'>
[4'> Thụy hiệu của Ung Chính Hoàng đế sau khi băng hà.
Chỉ vài từ đó thôi cũng đã khái quát được truyền kỳ về Hoàng đế Ung Chính, ngắn ngủi nhưng cuộc đời lại bị tranh cãi nhiều.
Nụ cười khổ thoáng hiện trên môi, tôi ngước mắt nhìn Dận Chân.
Thì ra anh đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình, có lẽ mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận, không sai sót dù chỉ một chút, nhưng anh lại bất ngờ lạc đến thời đại của ba trăm năm sau.
Bản thân tôi trở thành nỗi bất ngờ lớn nhất của anh.
Có lẽ trong lòng anh, tôi chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ, nhưng với tôi mà nói, anh là tất cả.
Nghe nói trí nhớ của cá chỉ tồn tại bảy giây, sau bảy giây n