80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341354

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1354 lượt.

i ánh mắt khó hiểu.
Hướng Vũ Hằng ngại ngùng đi tới trước mặt cô, nói: “Tối nay có một buổi tiệc, cần người đi cùng. Trước đây tôi đều mời cứu viện bên ngoài, hôm nay… thì phiền cô một chút được không? Dù sao giúp công ty tiết kiệm chi tiêu cũng là phận sự của nhân viên”.
Vương Y Bối nghe vậy thấy buồn cười, nghiêng đầu sang một bên. Cô vốn đã rất đáng yêu, bộ dạng lúc này lại càng làm nét nữ sinh thêm nổi bật: “Bây giờ hết giờ làm rồi. Như vậy có được xem là tăng ca không?”. Sếp trực tiếp đưa ra yêu cầu, đương nhiên không thể từ chối, cô không phải là người không biết điều.
“Không thành vấn đề.” Hướng Vũ Hằng tươi cười gật đầu.
Ấn tượng ban đầu thật kỳ lạ. Có những người, lần đầu tiên bạn nhìn thấy đã có thiện cảm, nhưng lại có những người ngay từ ánh mắt đầu tiên bạn đã không thấy thích.
Vương Y Bối và Hướng Vũ Hằng đi vào thang máy, xuống tầng dưới của tòa nhà. Hoa Thịnh không phải tòa nhà nổi bật nhất ở Yên Xuyên, nhưng là nơi lý tưởng với cô: Không phải tốt nhất cũng không phải kém nhất, giống như con người cô, không bao giờ trở thành người giỏi nhất, nhưng cũng chưa bao giờ chịu là người kém nhất. Khi còn nhỏ cô từng nghe thầy giáo nói, có hai loại người dễ khiến người khác có ấn tượng sâu sắc, một loại là người đứng trên đỉnh cao nhất, một loại là người đứng tận nơi thấp nhất.
Cô vĩnh viễn vô duyên với chữ “nhất” kia.
Cô đã được định trước là người bình thường rồi, như thế cũng tốt, dù sao cô vẫn rất hài lòng với mình hiện tại.
Vương Y Bối đứng trước cửa lớn chờ Hướng Vũ Hằng đi lấy xe. Cô không thể cứ diện bộ đồ công sở này đi dự tiệc được, nên anh ta phải lái xe đưa cô về thay quần áo. Cô nhìn theo bóng lưng Hướng Vũ Hằng, người đàn ông này vẻ ngoài bất cần đời, nhưng thực ra lại vô cùng chu đáo.
Vương Y Bối đứng yên nhìn dòng người qua lại, ai ai cũng vội vàng, và cô, cũng là một người trong số đó. Bình thường thì có gì không tốt chứ? Cho dù trước đây cô từng hy vọng mình sẽ khác với mọi người, sẽ là một người thật đặc biệt, nhưng hiện tại, cô cũng chỉ bình thường như bao người, không có điểm gì khác biệt quá lớn.
Ngay gần chỗ cô cũng có một người con gái đang đứng yên lặng.
Vương Y Bối nhíu mày, cô đã là người cuối cùng tan tầm, sao Giang Ỷ Phi vẫn còn ở đây? Nhìn dáng vẻ cô ta hình như đang chờ ai đó. Vương Y Bối tự thấy hiện tại mình và cô ta cũng chưa được gọi là quen biết nên không đến chào hỏi. Hơn nữa, chờ ai là việc của mỗi người, cô không nên quan tâm.
Lát sau, có một chiếc xe đỗ trước mặt Giang Ỷ Phi, cô ta mở cửa xe ngồi vào.
Vương Y Bối đang định rời mắt thì chiếc xe kia đột nhiên lùi về phía sau, bẻ lái sang một bên, để lộ gương mặt người đàn ông bên cạnh.
Cô bất giác mở to mắt, vô thức đuổi theo hai bước.
Nếu có một ngày, anh xuất hiện trước mặt cô, dù đã trải qua nhiều năm không gặp, liệu cô có thể vừa liếc mắt đã nhận ra anh không?
Câu trả lời là, có thể. Thậm chí dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, cô cũng biết đó là anh.
Cô chỉ kịp đuổi theo hai bước, rồi ép mình dừng lại.
Đuổi theo, rồi sẽ thế nào nữa?
Cùng lắm chỉ có thể nói một câu: Đã lâu không gặp.
Hơn nữa, Lương Nguyệt đã ám chỉ rất rõ ràng, hiện tại Trần Tử Hàn rất hạnh phúc bên bạn gái, anh ấy đã vượt qua được quãng thời gian không có Vương Y Bối bên cạnh từ lâu rồi.
Tốt lắm, nên như vậy.
Tốt lắm…
Vương Y Bối đứng im, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười.
Hướng Vũ Hằng dừng xe trước mặt Vương Y Bối, cô cười với anh ta rồi mở cửa lên.
Cảnh tượng ban nãy, cô cố gắng không để tâm, cố gắng coi nó là chuyện bình thường, giống như đang tự khuyên nhủ bản thân, nó chẳng đáng để mình phải suy nghĩ nhiều, ngay cả khi có liên quan tới người ấy.
Vương Y Bối nói địa chỉ cho Hướng Vũ Hằng. Nơi ở của cô cũng không xa công ty lắm nên chẳng mấy chốc xe đã tới dưới cổng chung cư. Vương Y Bối xuống xe, khó xử nói: “Phiền giám đốc chờ tôi một lát!”.
Hướng Vũ Hằng cười đồng ý.
Hai người họ mới quen không lâu, cho dù tương lai là đồng nghiệp lâu dài nhưng mà hiện tại, cô cũng sẽ không mời anh ta vào nhà mình. Về phương diện này, xưa nay cô vẫn bảo thủ và cố chấp như thế. Đây không phải là vấn đề đúng hay sai, mà chỉ là sở thích của cô.
Sợ Hướng Vũ Hằng đợi lâu, Vương Y Bối cố gắng trang điểm nhanh nhất có thể, rồi vội vàng thay quần áo, chọn phụ kiện thích hợp. Cuối cùng, cô đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại từ trên xuống dưới ba lần, khẳng định không có gì bất ổn mới yên tâm ra khỏi nhà.
Cô tới gần xe, nhìn thấy Hướng Vũ Hằng đang chăm chú chơi một trò chơi đang được ưa chuộng trên di động.
Còn nhớ, khi còn học đại học, cô cũng rất thích chơi trò chơi này, đáng tiếc điện thoại của cô không tải được về. Hồi đó cô vô tình thấy trò Temple Run trong di động của một người bạn học, chơi thử một lần đã thích, liền tải về di động, mất rất nhiều lưu lượng, nhưng đến lúc tải xong, cài đặt ra lại không chơi được vì phần mền không tương thích với máy. Sau này cô đổi điện thoại, cô lại quên mất không tải về nữa.
Ngày ấy, cô rất thích trò chơi này, suốt ngày tìm bạ